Thứ Tư, 12 tháng 4, 2017

NGÀY XƯA...



Tôi rất muốn một lần về thăm lại
Ngôi trường xưa ta học buổi sơ đầu
Nhớ hồi đó bọn mình còn bé lắm
Làm học trò tuổi lên sáu lên năm…

Ngày ấy giờ đã quá đỗi xa xăm
Lúc đất nước hãy còn trong ly loạn
Ngoài quận lỵ đêm đêm người sơ tán
Pháo hỏa châu xé nát cả bầu trời.

Cách mươi hôm, đại bác dập vài nơi
Nhà cửa cháy, ruộng vườn thì xơ xác
Theo dòng người nhà bạn cùng lánh nạn
Cứ đêm về lại đến ngủ nhà tôi.

Chưa hiểu gì… nên mình vui như hội
Với bao trò tinh nghịch của tuổi thơ
Kỷ niệm đó đến giờ tôi vẫn nhớ
Biết tìm đâu lần nữa – có bao giờ!?.

Những ngày nghỉ ta cùng tìm quả dại
Chùm dâu chua, sim chín với chà là
Trái diều đỏ, hương ổi rừng thơm quá
Dấu chân mình in khắp ngọn đồi thưa.

Xưa nhà tôi nằm bên đường xe lửa
Có hoa mua nở tím suốt bao mùa
Nơi bạn ở có con đò xuôi ngược
Với những mùa hoa gạo đỏ ven sông.

Tôi lên tám, nhà tôi về sinh sống
Vùng Mỹ Sơn gần thánh địa bây giờ
Kể từ đó mỗi khi chiều ngả bóng
Bạn không còn theo bố đến nhà tôi…

***
Lửa chiến tranh ngày càng thêm dữ dội
Chiều lại chiều phía Lộc Qúy bom rơi
Miệt Lộc Sơn cũng lửa cháy ngất trời
Nhìn cảnh ấy trong lòng tôi rất sợ.

Đến nhà tôi rồi cũng không tránh khỏi
Ngoại bị thương, nhà cháy chẳng còn gì
Gia đình tôi quyết định phải dời đi
Tìm đất hứa, xa hẳn vùng chiến địa…

Ngày chia tay nước mắt bạn đầm đìa
Tôi cũng nghĩ rồi sẽ xa mãi mãi
Qua ô cửa máy bay, tôi ngoảnh lại
Bóng bạn gầy còn đọng mãi về sau…

***
Cách vài năm mình đã gặp lại nhau
Ngày bạn theo anh trai về thành phố
Nơi trọ học cũng nằm trong cư xá
Chỉ mươi căn là qua đến nhà tôi.

Cứ tưởng chừng như chưa có chia phôi
Mọi chuyện lại quay về năm tháng cũ
Nhưng bố bạn luôn làm tôi bối rối
Khi bảo rằng: Hai đứa rất đẹp đôi…

Tuổi mười hai, tôi bắt đầu thấy ngại
Nhà trọ giờ chẳng còn muốn ghé qua
Mỗi lần nhìn thoáng bóng bạn từ xa
Tôi trốn mất – ngày càng thêm xa cách.

Mùa hạ sang tiếng ve ngân buồn lạ
Bạn về quê suốt cả mấy tháng hè
Còn nhà tôi dọn đi trong lặng lẽ
Có ai ngờ mới hợp lại tan mau…

***
Tôi dời về miền biển chẳng bao lâu
Niên học mới bạn cũng rời chỗ trọ
Suốt ba năm, kể từ mùa hạ đó
Như chim trời, bóng bạn đã mù tăm.

Tôi lớn dần qua hết tuổi mười lăm
Năm mười sáu, một lần ta gặp lại
Tôi cũng muốn ôn chuyện thời bé dại
Nhưng ngại ngần giờ bạn lớn… khác xưa.

Lâu lắm rồi đã biết mấy nắng mưa
Bạn còn nhớ bến sông mùa gạo đỏ
Hoa mua tím khoảng trời thung lũng nhỏ
Tuổi thơ ta, mùa quả chín ven đồi?…

Có đôi khi chợt nhớ tuổi ấu thời
Tôi thầm ước có một ngày, một buổi
Về đồi xưa lang thang tìm quả dại
Dưới chân mình hoa tím nhẹ nhàng rơi.

***
Tôi xa quê biền biệt một góc trời
Vẫn khắc khoải Mỹ Sơn ngày trở lại
Về Phú Đa nhìn dòng sông nắng trải
Thả nỗi buồn theo con nước trôi xuôi.

Bao năm rồi lòng vẫn nhớ khôn nguôi
Thường tự hỏi còn có ngày gặp lại
Trời quê hương mây khuất mờ quan tái
Tôi phương này – nhớ bạn biết tìm đâu!?

Phan Mạnh Thu K9 (1980)


hoa-mua4

(Ảnh trên internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét