Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017
AN HẢI, RƯỢU GẠO BÊN SÔNG
Chắc buổi tôi về, qua bến cũ
Lâu đời tên gọi, bến Hà Thân
Cầu đen nay gọi, tên cầu mới
Tuổi thơ tôi An Thị, An Đồn
Chiều qua cầu mới, về quê cũ
Cũng nơi nầy, xưa cảnh ly tan
Chẳng biết nói gì, khi trở lại
Nhìn cuộc phế hưng, lòng bàng hoàng
Ta về, ta về như người lạ
15 năm, một giấc Nam Kha
Quê hương, dù đổi thay cho mấy
Cũng chẳng làm ta, lạc quê nhà
Lòng dặn lòng, đừng xa quê quán
Rốt cuộc rồi, bỏ chỗ yên vui
Bao năm mây trắng, bay về núi
Bấy nhiêu năm, sông nước ngậm ngùi
An hải bây giờ, thay đổi quá
Quán sá, lầu cao bên nầy sông
Đò xưa đưa khách, người năm cũ?
Trôi dạt về đâu, những tấm lòng
Đứng bên nầy sông, nhìn trời đất cũ
Phố vàng phơi, bên kia Đà thành
Bên nớ ngày xưa, em đâu biết
Ta, chiều nhớ rượu, ngóng quanh quanh
Rồi buổi ra tù, thân tàn liệt
Trở về làng cũ, sống bơ vơ
Ta về kéo xe bò, cọc cạch
Chẳng hiểu sao, ta sống được đến giờ
Một thời thèm rượu, đong nửa xị
Hai thằng cưa, chẳng thấm vào đâu
Thuốc chung một điếu, hai đứa rít
Ta quên sao được, buổi cơ hàn
Thôi nhắc chi chuyện, muôn năm trước
Cảnh cũ còn đâu, nước qua cầu
Xin cô quán cho ta chai rượu
Chút men nồng, say với biển dâu
Cám ơn An hải, ta về lại
Rượu mới phần chai, đã say nhừ
Ta quá vui mừng, hay buồn bã
Chắc ta già… rượu vật hình như
Rượu gạo quê ta, là rượu trắng
Uống vào, thấy trắng cả non sông
Ta về, chẳng buồn mình tay trắng
Uống rượu quê, khuây khỏa tấc lòng.
Thầy Đông Giang (Nguyễn Văn Ngọc)
20/10/2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét