Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

TẠ ƠN



Tạ ơn Thầy đã cho con mảnh hình hài không khuyết tật
Dẫu còng lưng vùng vẫy cuộc mưu sinh
Đời muốn dúi xuống tận cùng xơ xước
Con ngoi lên để nhận diện chính mình

.
Tạ ơn Thầy đã cho con cái đầu không tâm thần phân liệt
Một chút thông minh không đến nỗi khù khờ
Cũng biết gạn cái hư tìm cái thực
Cũng liều mình múa bút giữa vườn thơ

.
Tạ ơn Thầy đã cho con hai bàn tay nguyên vẹn
Giữa muôn phương con biết lật phương nào
Cũng biết nắm những gì cần thiết nắm
Biết buông rồi những sấp ngửa lao xao

.

Tạ ơn Thầy đã cho con tất cả 
Làm đèn soi bước khỏi chốn u mê
Con sẽ đợi cái ngày quay trở lại
Khi Thầy đưa tay âu yếm gọi con về


Huỳnh Văn Mười K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét