Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

MIỀN XA XÔI




Con tìm lại dòng sông năm tháng cũ
Có còn không đất bên lỡ  bên bồi
Lúa có lên xanh một thời con gái
Để nhớ ngày khoai, sắn bỗng lên ngôi

Ôi mãnh đất đêm đêm rền xe nước
Gió nồm trôi đọt mạ hóng sương khuya
Ngày tháng ba thóc phơi chưa tròn nắng
Chiều gió giông mẹ rũ rượi nong nia

Nước phèn đóng bàn tay đen chua chát
Dảnh mạ non xanh ngợp ngụa đất sình
Giọt mồ hôi chan mặn mòi con mắm
Lúa trụi trần sởn gai ốc ba sinh

Quần vải thô cụt cùn hơn mái rạ
Áo mỏng manh thăn thắt gió cơ hàn
Cha cúi xuống tấm lưng mòn hơn nửa
Gánh một đời oằn nặng tiếng ho khan

Nghe rin rít cột kèo đêm trở gió
Bờ phên thưa co rúm khói ngày đông
Mẹ chẽ đời mình như sợi lạt
Buộc xuống đàn con một nuộc long đong

Hạt cơm dẽo từ xương cha máu mẹ
Mãi trồi lên, hụp xuống một đời con
Đêm khói bếp lên thương ngày giáp hạt
Góc bụi bờ cuống rạ trỗi xanh khôn

 Huỳnh Văn Mười K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét