Bông lúa cựa mình
như muốn gọi ta đi
Mượt mà xanh bên
chiều cơn gió thổi
Em chắc, lép trong
bàn tay nóng hổi
Giọt sữa thơm chờ ngọn
nắng mai về
Hạt mùa nghiêng
nòn nõn cánh tay giê
Tiếng giàn giạt
nhảy reo trên vành mủng
Nắng đổ nghiêng
theo dáng chiều mẹ đứng
Như hàng cau rọi
bóng xuống hiên nhà
Áo phai màu theo
khoảng cách nào xa
Mỗi lần ghé thăm
ngập ngừng năm tháng
Cọng rơm vàng cũng
trầm tư lơ đãng
Nhớ bàn tay nắm mạ
mướt trong đêm
Rét ngày đông rơm
lót ổ chăn êm
Nơi chái bếp trái
khế vàng chín mọng
Tiếng gà trưa gáy
nghe chừng vỡ giọng
Cánh đồng sâu sùi
sụt bóng mưa sa
Những đói nghèo
năm tháng cũng trôi xa
Giật mình nhớ một
thời sao da diết
Trên đất đá đã
chồi non lộc biếc
Tận chân trời ngan
ngát một màu xanh
Giọt sương khuya
ngậm vành lá mong manh
Ánh trăng rọi bước
chân người lữ thứ
Về nong nia đón
mùa vàng đến ngự
Đất yên lành giọt
sữa mẹ cưu mang
Huỳnh Văn Mười K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét