Nhân dịp cuối tuần, anh Đoàn Thường K9 thư giãn với câu chuyện:
TAM QUỐC…RẬN.
( Bà con với Tam Quốc Chí )
Lưu Manh ( hậu duệ của Lưu Bị )muốn chiếm đất
Kinh Châu, bèn họp kín để bàn mưu tính kế:
Vốn nóng tính, Trương Phỉ (
hậu duệ của Trương Phi ) bộc trực:
- Ta vốn đông dân, nhiều lính, vũ khí hùng hậu, chỉ việc dồn sức đánh
một trận, lấy thịt đè người, Kinh Châu không cự nổi ba ngày, tự khắc đầu hàng..
Vốn mềm mỏng, thâm thúy, Quan
Vâng Lời ( hậu duệ Quan Vân Trường ) góp ý:
- Anh Phỉ hồ đồ, mỗi thời mỗi khác, bây giờ không phải là lúc cứ quân
nhiều là thắng, khinh địch là chết với địch, lịch sử cho thấy xe đã từng bị
châu chấu đá cho gãy càng, nếu có được chăng nữa thì “chó chết mèo cũng nhăn răng”! chi bằng
ta dùng chước, không cần động binh mà Kinh Châu tự đầu hàng.
Thừa
hưởng gen di truyền mưu lược của tổ phụ, Giả Các Loại ( hậu duệ của
Gia Cát Lượng ) phân tích:
- Tôi thống nhất ý kiến với anh Quan Vâng Lời, ta không cần đánh mà Kinh
Châu tự thất thủ, vấn đề chỉ còn là thời gian thôi…
Lưu Manh
gật gật cái đầu, lim dim hai con mắt lươn ti hí, nói:
- Lâu nay, tài mưu lược trong thiên hạ không ai sánh kịp Giả huynh, hôm
nay huynh có thể vạch ra kế hoạch cụ thể để anh em ta cùng thảo luận, góp ý,
cho hoàn chỉnh…
Giả Các
Loại vuốt râu, thong thả :
- Ta tập trung đánh vào kinh tế, tỉ như ta cho người sang Kinh Châu mua
những thứ quái đản như móng trâu, đỉa, sầu riêng non… gây hoang mang, mặt khác,
đánh vào tính hám lợi của người dân họ, ta tung hóa chất độc hại vào để chúng sử
dụng chế biến thực phẩm, tự đầu độc lẫn nhau, ta phụ họa thêm bằng cách tuồn
hàng giả, hàng nhái đầy chất độc, kể cả đồ chơi trẻ em tẩm chất độc hại… tràn
ngập vào thị trường họ với giá rẻ mạt, từ đó gây nên bệnh tật, tạo gánh nặng
cho nền kinh tế, và làm suy yếu sức khỏe cả một giống nòi…kế nay gọi là Kinh
tế chết.
Quan
Vâng Lời lên tiếng:
- Kinh Châu là một đất nước Nông nghiệp, lúa mà thiếu nước thì kể như
tiêu, ta tập trung xây thật nhiều các đập thủy điện khổng lồ trên đầu nguồn, mùa
hè ta tích nước, dưới đồng bằng Kinh Châu đất khô, nhiễm mặn, lúa chết, cá
chết, mùa mưa ta bất ngờ đồng loạt xả nước, xóm làng chúng lũ cuốn trôi ra
biển, nông dân mất mùa, đói khổ, bỏ ruộng đồng, sống dỡ, chết dỡ, kinh tế thiệt
hại biết bao nhiêu…kế này gọi là Đồng
bằng chết !
Hay ! hay ! Lưu Manh khoái chí vỗ đùi…
- Trương Phỉ, đệ có kế gì không ?
Hiểu ra vấn đề, thời đại này không có đất cho
tính hiếu sát dụng võ, Trương
Phỉ cũng tham gia:
- Lợi dụng đầu tư, ta tìm mọi cách đầu độc một vùng rộng lớn trên cao
nguyên của chúng chứa bùn đỏ, chất độc hại này tìm ẩn nguy cơ hủy diệt môi
trường, chỉ chờ đợi…sự cố nữa là xong, kế này gọi là Rừng chết.
Giả Các
Loại vỗ vai Trương Phỉ, khen ngợi:
- Huynh tiến bộ rất nhanh, đáng khen, đáng khen…Kinh Châu còn có một dãi
bờ biển dài, nguồn lợi từ biển cũng rất lớn, Quan Vâng Lời, huynh có kế gì
không ?
- Cũng dưới danh nghĩa đầu tư, ta mồi chài để tìm những cửa biển mang
tầm chiến lược, thuê đất dài hạn năm bảy mươi năm, rồi xây dựng các khu phức
hợp công nghiệp khổng lồ, âm thầm xả thải chất độc từ từ giết biển, kế này gọi
là Biển chết.
Lưu Manh cả cười, híp hai
con mắt lươn ti hí…
- Giỏi lắm, giỏi lắm, các đệ thật là thần thông quảng đại, kinh tế chết, đồng bằng chết, rừng chết,
biển chết… Kinh Châu còn gì để chống cự, ta cần gì phải động binh. Cám ơn
Trương Phỉ, Quan Vâng Lời và Giả Các Loại lắm lắm…
Muốn
biết ý đồ của Lưu Manh thực hiện thế nào, số phận của đất Kinh
Châu ra làm sao, xin xem hồi
sau sẽ rỏ .
THƯỜNG ĐOÀN- K.9.
-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét