Xin vừa vẹn tuổi đôi mươi
Con tim cùng với nụ cười chẻ ngang
Xin tròn trịa dấu lang thang
Gót chân lạc chốn địa đàng chết im
Xin em bỏ cuộc kiếm tìm
Nhân duyên đã khuất sau nghìn phi lao
Xa xưa xin cúi đầu chào
Phủi chân cát bụi bước vào hư không
Xin mai cởi áo
phong trần
Vắt ngang lên
cuộc nợ nần chảy qua
Khóc cười trên
cõi phù sa
Mai kia đền đáp
thịt da luân hồi
Xin tròn nhau một
vành môi
Một lần thôi –
một lần thôi – một lần
Cho nguyên sơ nở
trắng ngần
Cho thôi dâu bể nhú
mầm trên tay
Xin cho hạnh ngộ
kiếp này
Bốn mùa hé nụ
trên cây vô thường
Một đời sống dở,
chết ương
No nê những cái
thèm thuồng vợi xa
Xin người cúi
xuống trầm kha
Vớt lên hạt bụi
đã nhòa gió mưa
Lạc loài trong kẽ phên thưa
Ngàn sau nối lại ngàn xưa khóc thầm
Xin vùi thây giữa sơn lâm
Một mai đá mục tình câm nảy chồi
Thân bèo ngọn sóng nổi trôi
Còn chăng một đóa mồ côi trả người
Xin trinh nguyên trọn nụ cười
Qua cơn bĩ cực vẫn tươi mặt rằm
Luân hồi mấy độ căm căm
Mũi dao oan nghiệt còn găm mạn sườn
Xin quỳ sấp ngửa âm dương
Khéo tay đẽo gọt đoạn trường trơn tru
Sóng gầm dưới đáy lời ru
Thảo thơm tặng cái ngục tù cho nhau
Nhân tình xin bẹ mo cau
Đen lưng trắng ruột che màu phù vân
Yêu thương nuốt vội một lần
Trái oan cừu rụng xuống sân vĩnh hằng
Khát lòng xin một ngụm trăng
Đói lòng xin chút muộn mằn qua cơn
Nắm xôi cược với linh hồn
Một đôi đũa lệch vẽ vòng trần khi
Giắt mình qua ngõ
sân si
Xin quỳ lạy tiếng
thị phi lắm lời
Ai hay xiềng xích
cõi người
Mở ra, thắt lại khóc
cười chán chê
Xin em một rẻo bồ
đề
Một khoang tịnh
độ rót về từ tâm
Mỏng manh chi sợi khói trầm
Đốt nhau cháy rụi ngọn ngành mới thôi
Méo tròn xin chắp vành nôi
Mẹ về thắp đuốc mà soi mặt trời
Hoa cau rụng trắng bời bời
Mai kia con rụng xuống lời mẹ ru
Xin ngày nép bóng phù du
Chan mưa đầy vũng sa mù hư vô
Tàn canh rã bóng
du hồ
Xin đừng trở lại
chốn vô thường nầy
Huỳnh Văn Mười K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét