Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016

Bài thơ không kết...


Người người nhớ giỗ tháng ba
Riêng tôi lại nhớ giỗ cha mỗi ngày!

Con mãi khất cha những vần thơ chưa viết
Khi còn chưa trải hết cuộc đời mình
Bởi vô cùng ý nghĩa chữ ân - tình
Trọn đời người cũng không sao hiểu hết!
Có nhiều đêm giữa giấc mơ chợt tỉnh
Hụt hẫng buồn khi thiếu vắng bóng cha
Nghĩ đến Thái sơn hay biển Thái bình
Lòng tái tê khi ơn chưa kịp trả...
Bước chân cha từng dài theo đất nước
Mỗi dặm đường chồng chất những gian nan
Đã vượt qua bao sóng gió thăng trầm
Mà các con chẳng thể nào biết được
Trọn một đời cha mải miết hy sinh
Không phiền lụy ai những chuyện riêng mình
Luôn ngóng đợi thấy cháu con khôn lớn
Mong cho từng thế hệ vượt cao hơn
Khi trí tuệ đã bắt đầu xáo trộn
Lúc nhớ quên lẫn lộn cả tên mình
Ký ức xa xưa quay quắt nghĩa tình
Chỉ hướng về nơi chôn rau cắt rốn
Rồi ngày kia cha cũng đã lìa xa
Môi giữ nguyên một nụ cười muôn thủa
Lúc cuối đời không một điều tiếc nuối
Bởi sinh thời đã hiến trọn tâm can
Cha mất đi không còn lại kim ngân
Nhưng mãi sáng một chữ nhân trân quí
Một đời người mang theo mình chữ nhẫn
Dành phúc phần cho cháu đống con đàn
Cha không còn con mới chợt ngộ ra
Có đến ngàn lời con cần xin lỗi
Bởi trước kia mỗi lúc con giận dỗi
Cha mỉm cười bảo hãy đợi thời gian...
Nên bây giờ mỗi lần bên di ảnh
Vẫn ngậm ngùi chưa tròn phận làm con...
Đoàn Quân
( Đoàn Xuân Hiển K2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét