Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016
RỒI
Rồi cha, rồi mẹ, rồi mình
Rồi bui lem luốc một linh hồn đầy
Rồi trời, rồi gió, rồi mây
Rồi khuôn nhật nguyệt trên tay rã rời
Rồi thương, rồi khóc, rồi cười
Rồi đất bó lại cho người chiếu manh
Rồi vàng, rồi đỏ, rồi xanh
Rồi con chim khóc trên cành nhân gian
Rồi địa ngục, rồi thiên đàng
Rồi hai con mắt bàng hoàng tử sinh
Rồi tìm trong chốn lặng thinh
Rồi ba nghìn cõi biết mình về đâu
Huỳnh Văn Mười K7
( trích trong tập GIỮA CHỐN TA BÀ)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét