CAO NGUYÊN BỐN MÙA
Anh xa rồi em nhớ
Đi ở buồn chia ly
Khi bên nhau ước gì
Nghe mưa sầu “Ướt Mi”
Kon Tum mùa phượng vỹ
Hè về ai sầu bi
Cúc vàng mang thu lại
Lá đổ buồn lên mi
Hè về ai sầu bi
Cúc vàng mang thu lại
Lá đổ buồn lên mi
Em ơi xưa nhớ gì
Trời lập đông giá rét
Cơn mưa nào không dứt
Bùn đỏ vướng chân đi
Trời lập đông giá rét
Cơn mưa nào không dứt
Bùn đỏ vướng chân đi
Mùa xuân sắp qua đi
Ta bên nhau nói gì
Yêu,buồn,lo,thương,nhớ,..
Em về đi anh đi
Ta bên nhau nói gì
Yêu,buồn,lo,thương,nhớ,..
Em về đi anh đi
GỞI LẠI KONTUM
Ai chưa từng đến Kontum
Để nghe tiếng suối giữa rừng reo vang
Nghe gió hú giữa đại ngàn
Nghe trong sương lạnh hoàng hôn xuống đầy
Ai nghe tiếng vọng đâu đây
Con chim tu hú gọi bầy vào đêm
Ai nghe đuợc tiếng dịu êm
Của người con gái trước thềm chia xa
Nhớ rừng nhớ cả cỏ hoa
Nhớ trường, nhớ lớp diết da trong lòng
Kontum phố núi sao giăng
Đêm hè tĩnh mịch ánh trăng lưng đồi
Mai này người ấy xa rồi
Ai nghe tiếng nấc bồi hồi trong đêm
Thiết tha những chuỗi ngày êm
Tây nguyên bụi đỏ êm đềm KONTUM
NẾU ANH LÀ GIÓ NÚI
EM ĐƯỢC LÀM CƠN MƯA
EM ĐƯỢC LÀM CƠN MƯA
Cuối xuân về phố núi
Gió vỗ về bên em
Nàng mây như hờn ghen
Để mặc nắng khắp miền
Đại ngàn như tĩnh lặng
Tây nguyên càng nóng thêm
Gió về mang hơi thở
Cùng ai đang buồn tênh
Mơ màng cơn mưa đổ
Cho trời chiều dịu êm
Cho hoa nở bên thềm
Trả tháng ngày nhớ tên
Anh xin là cơn gió
Gọi mây trời lênh đênh
Xua bóng nắng qua miền
Chở mưa về bên em
Gió vỗ về bên em
Nàng mây như hờn ghen
Để mặc nắng khắp miền
Đại ngàn như tĩnh lặng
Tây nguyên càng nóng thêm
Gió về mang hơi thở
Cùng ai đang buồn tênh
Mơ màng cơn mưa đổ
Cho trời chiều dịu êm
Cho hoa nở bên thềm
Trả tháng ngày nhớ tên
Anh xin là cơn gió
Gọi mây trời lênh đênh
Xua bóng nắng qua miền
Chở mưa về bên em
Trần Ngọc Anh K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét