Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

KẺ Ở - NGƯỜI ĐI



***KẺ Ở

Biệt ly rồi biết còn ngày gặp lại!?
Tháng ba xưa rớm lệ tiễn chân người
Trời nổi gió, triền lau mờ khói sóng
Bóng thuyền xa… từ đó lạnh đôi bờ

Cầu ô thước – chia hai đầu nỗi nhớ
Bao mùa qua lá đỏ rụng bên mành
Người ở lại đêm từng đêm khắc khoải
Hỏi người đi lòng có thấy đoạn đành?

Biết lấy gì ước hẹn chuyện mai sau!
Người phiêu bạt vó ngựa hoài rong ruỗi
Ôi thời gian vòng xe không quay ngược
Mãi vô tình mang con nước trôi xuôi…

Xế ngang trời lặng lẽ ánh trăng treo
Đêm trở giấc ngọn đèn khuya hắt bóng
Gió xào xạc bên ngoài khung cửa lạnh
Thoáng mơ hồ ai mới lướt qua song.

Hoa cuối mùa dần cũng nhạt phai hương
Lối quen cũ lên xanh màu cỏ dại
Góc phố nhỏ nhớ người chong mắt đợi
Mà người đi biền biệt tháng năm dài…

***NGƯỜI ĐI

Năm tháng xưa hằn sâu trong ký ức
Lòng người đi đau đáu một góc trời
Từng con sóng bạc đầu xô cuốn mãi
Bóng quê nhà vời vợi khuất ngàn khơi

Có đôi khi thèm sợi khói chiều rơi
Lòng viễn xứ mơ về bên bếp lửa
Cặp mắt đen gặp tình cờ đất khách
Thoáng áo dài cũng gợi nhớ người xưa

Bến sông buồn - lệ ướt buổi tiễn đưa
Tay níu chặt - sợ mai rồi mất dấu
Thuyền rời bến dáng em dần mờ khuất
Ta theo dòng chẳng biết dạt về đâu!?

Người ra đi lạnh buốt những mùa ngâu
Đêm mộng thấy xuôi thuyền về qua bãi
Giọt nước mắt cuốn trôi thời lưu lạc
Nụ cười em quên hết tháng năm dài…

Có còn không một ngày ta trở lại
Nắn phím đàn hong lại những cung tơ
Bên bếp lửa chụm đầu ôn chuyện cũ
Ngày hồi hương liệu còn có bao giờ!?...

PHAN MẠNH THU K9


28142743

(Ảnh trên internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét