Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Thằng Tâm


    Truyện ngắn Thằng Tâm của anh Võ Quang Khiêm K7 được trích trong Giai Phẩm Xuân - Đông Giang năm 1973.

Thằng tâm




     Kéo chiếc chiếu vào sát thân mình mà thằng Tâm vẫn còn thấy lạnh.Từng cơn mưa tạt vào mái hiên làm nó run cầm cập. Nó cố dỗ giấc ngủ lạnh và tủi nhục. Nhưng những tiếng cười của những đứa trẻ trong nhà làm nó không thể ngủ được, và làm nó liên tưởng đến thời kỳ sung sướng xưa kia, cái thời vàng son mà nó ngở là một giắc mộng, một giấc mộng đẹp thoáng qua trong đời nó.

     Ông Hòa, cha nó, là một Quân nhân sống gian lao nguy hiểm trước đầu tên mũi đạn. Nó sinh ra dưới lòng thương yêu nuông chiều của cha mẹ. Lâu lâu, cha nó lại về phép một lần và mỗi lần như vậy cha nó lại dành cho nó và anh em nó tất  cả tình thương. Ông mua cho nó và các em nó một vài món đồ chơi, bày cho nó một vài bài toán, hỏi han nó chuyện học hành. Những lúc không có cha nó, mẹ dù thất học không thể bày dạy cho nó được nhưng cũng hỏi han, đùm bọc cho anh em nó.

     Nhưng trên đời ai biết được chữ ngờ: Một buổi chiều u ám như báo trước một điềm chẳng lành, một tin sét đánh từ chiến trường Hạ Lào đưa về :cha nó mất tích. 

     Nghe tin đó, mẹ con nó tưởng như trời đất sụp đổ. Mẹ nó ngất xỉu nhiều lần, nhưng trong lòng mẹ nó chợt lóe lên một tia hy vọng: biết đâu cha nó còn sống. Thế rồi với niềm hy vọng mong manh đó, mẹ nó buôn bán tảo tần nuôi đàn con qua ngày.

     Thế nhưng chiến tranh ác nghiệt vẫn không tha gia đình nó, cướp mất luôn nguồn hạnh phúc của gia đình nó. Vào một đêm tối trời, nó đang ngủ ở gian sau thì một quả hỏa tiễn rớt ngay gian trước chỗ mà mẹ nó và các em nó ngủ. Cả nhà nó chết hết, còn nó thì bị một vết thương nhẹ ở chân.

     Sau khi vết thương ở chân đã lành, nó không thể tiếp tục đi học vì không có tiền, nên theo thằng bạn là Hùng đi đánh giày.

     Thắm thoát đã 4 năm, 4 năm với bao tủi nhục, đắng cay của cái nghề đánh giày, rày đây mai đó, đêm này ngủ chỗ này, đêm mai ngủ chỗ khác.

     Mãi suy nghĩ, mà nó thiếp đi lúc nào không hay. Nó mơ thấy nó sống sung sướng với cha mẹ nó cùng các em nó. Nó được đi học với các em nó.

     Nó bỗng giật mình thức giấc khi nghe tiếng thằng Hùng gọi: Tâm dậy.

     Nó cảm thấy nuối tiếc giấc mộng đó và nghẹn ngào  khi nghĩ đến hoàn cảnh mình bây giờ.

Thằng Hùng bảo nó:

- Lấy đồ đi làm chứ!

     Thằng Tâm như sực tỉnh và im lặng lấy hộp đồ nghề rồi theo thằng Hùng.

    Nó vào một tiệm ăn, nơi mà nó thường hay lui tới đánh giày. Một người đàn ông kêu nó lại, ông ta là một người lính đượm vẻ phong sương, khuôn mặt khắc khổ  điểm bộ râu lâu ngày không cạo, làm tăng vẻ khổ nhọc trên mặt ông ta.

     Thằng Tâm cắm cuối làm việc, đến khi nó ngẩn lên, nó bỗng thấy một vết sẹo chạy dài  trên ống quyển của  người lính, cái vết sẹo quá quên thuộc đối với nó, cái vết sẹo của ba nó, cái vết sẹo mà ông lãnh được trong một  trận đánh. Nó  sững sờ và không tin vào mắt mình. Nó ngẫn nhìn lên thì cũng vừa bắt gặp tia nhìn của ông lính, cái tia nhìn ấm áp của ba nó. Trước mặt đúng là ba nó, nó không thể ngờ  được. Qua bao năm xa cách cha nó đã già hơn trước .Và người lính cũng nhận ra thằng bé đánh giày  chính là con mình. Ông sững sờ kêu lên: Tâm!

     Thằng Tâm chỉ kịp kêu lên tiếng Ba rồi sà vào lòng cha nó khóc nức nỡ.



     VÕ QUANG KHIÊM K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét