Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

TIỄN EM ĐI


Tiễn em đi,
Nuốt nước mắt vào trong,
Mà không thể,
Ta vẫn nhiều nước mắt!
Em với ta,
Kẻ Quảng Nam, người Quảng Trị,
Gặp gỡ nhau một góc nhà thờ,
Ta giữ nhịp,
Em “đạp” phong cầm,
Cho ca đoàn hát “Tình Yêu Thiên Chúa”.
Ta ở tù,
Em đi thăm nuôi,
Mẹ và hai đứa, mỗi người mỗi xách,
Mắm ruốc, khoai chà, quý hơn vàng số chín,
Ta đi qua ngày của những thiên thu!
Ta về lại nơi ngày xưa kỷ niệm,
Em trở thành thằng em rể thân thương,
Mỗi lần xỉn, giở giọng trầm: “Em noại…”
Bài thánh ca chung viết đã qua rồi!
Như thế đó cuộc đời rong ruổi,
Không dễ gì nhắc những chuyện ngày xưa,
Em làm đủ nghề như ta làm đủ nghiệp
Chỉ biết em, nheo nhóc lũ con thơ!
***
Đến thăm em những ngày bạo bệnh,
Chỉ biết cầm tay, không dám nói nhiều,
Phút ra về sè sẹ: “Hãy cố lên…”
Sợ sẽ vỡ những điều như nước mắt!
Chiều hôm nay, em thắp thành ngọn lửa,
Đốt cháy đời mình vào phút thứ sáu mươi,
Ừ, có lẽ, bụi tro về tro bụi,
Nhưng lòng ta sao vẫn cứ nghẹn ngào!
.
Một ngày buồn 2015
Vũ Đông Thám K7
* Ảnh PhanXiCô XaViê Ngô Văn Trung giờ phút cuối cùng tại An Phước Viên, Hòa Sơn, Đà Nẵng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét