Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

CHO NGÀY TRỞ VỀ


Tôi rời phố biển đã nhiều năm  
Biền biệt chân mây chẳng lần về  
Những chuyến tàu đêm da diết lắm  
Như giục giã người lạc lối quê.

Ba mươi năm lẻ buồn khôn kể
Chất chứa trong tim những nỗi niềm  
Lặng lẽ ngày về tìm kỷ niệm
Chỉ còn một khoảng trống mênh mông.

Căn nhà xưa cũ nơi tôi sống
Một thời tuổi dại biết tìm đâu?  
Chỉ thấy hoa vàng lưng bờ giậu  
Rơi xuống thềm xưa một sớm mai.

Ngang qua trường cũ thấy u hoài
Hạ về cửa khép, phượng buồn rơi  
Bầu trời cao quá xanh vời vợi  
Gợi nhớ trong tôi có một thời.

Những lúc tan trường nghiêng nón đợi  
Tóc dài, áo trắng gió tung bay  
Mái tóc ngắn đi – sầu quan tái  
Người phía đầu non, kẻ cuối trời…

Ngày về với biển nắng vàng rơi  
Thơ thẩn tôi đi tìm lại bóng
Nỗi nhớ vỡ òa như con sóng  
Dồn dập xô vào bãi bờ tôi. 

Tôi sống tha hương quá nửa đời  
Ngày về má phấn đã nhạt phai  
Người cũng khác xưa lần gặp lại   
Đâu còn nguyên vẹn buổi đầu tiên!

Sân ga một sớm buồn đưa tiễn  
Giục giã còi tàu gợi biệt ly  
Bước khẽ để thời gian ngủ kỹ  
Kẻo làm kinh động những ngày qua.

Mùa phượng tàn rồi, hạ cũng xa
Xao xác mùa thu đến rất gần
Một chút khói sương thời trẻ dại
Phím lỡ tơ chùng, bặt tiếng ngân…

PHAN MẠNH THU K9


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét