Chiều nay
ngồi xếp lại tấm áo xưa của mẹ
Con nghe lòng rưng rức nhớ khôn nguôi
Qua làn vải thưa
con thấy dáng mẹ cười
như những lúc đón con rời lớp học...
Con lớn lên với bao khó nhọc
Mẹ tảo tần một nắng hai sương
Chúng con giờ mỗi đứa một phương
Miền âm cảnh, mẹ đôi đường cách biệt
Nhớ lắm mẹ ơi làm sao kể xiết
Nỗi lòng nầy mẹ có biết chăng?
*
Con nhớ lại
Một sáng nào
khi tiếng trống tựu trường giục giã
Con đến bên giường ... giáo án cầm tay
Chưa kịp lời chào, mẹ đã hỏi ngay:
"Con xem có phải trời sắp tối?"
Con bàng hoàng
như người đi trong đêm lạc lối
Biết tìm đâu một tia sáng bình minh?
Mẹ của con ...
Từ đó
không còn nhận biết con mình
Lòng trẻ cũng như dao ai cắt
Còn nỗi buồn nào hơn khi gần nhau gang tấc
Mà mẹ con như cách biệt đôi đường
Mắt lệ còn vương
..................thẫn thờ con nối tiếp
Mẹ của con ...
những chuyện vui ... sao như muốn khóc
và nỗi thương tâm sao mẹ lại cười?
Hơn hai năm trời con buồn khổ khôn nguôi
Rồi
một tối kia
...............mẹ rời cõi thế ....
Rưng rức nhớ mẹ hiền
...đau lòng con trẻ
Muốn được mãi bên Người để gọi tiếng MẸ ƠI!
Con nhủ lòng nếu có kiếp sau
Giá được như ước ao
Con cũng chỉ ước ao
Con mãi mãi vẫn là con của mẹ!
Hoa Xuân K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét