Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

HƯƠNG ĐẤT




Đất nứt nẻ cằn nuôi cọng lúa vàng èo uột,
buồn bã dâng đời hạt thóc nghèo ruột lép, ruột lưng
đất thương giọt mồ hôi rụng xuống nửa chừng
vội hực bay lên thành hơi mờ làm rưng rưng đôi mắt…

Đất xót xa người lại đổ mồ hôi trong mùa gặt
cúi mặt ôm choàng lẫm lúa tựa người mẹ ôm con
bóng chiếc nón mê không che đủ tấm lưng còng
nên mùi rạ mới quyện mồ hôi sinh thành hương đất …

Cha ông xưa mình trần quần ống cao ống thấp
Nuôi cháu con bằng hương đất trộn hồn quê
Lấy non sông cùng xương máu đúc câu thề :
Dù một tấc đất hãy giữ - đừng bao giờ để mất !

Tổ quốc này từ hương đất mà ra.

Ai ơi giữ lấy quê nhà,
Đừng đem hương đất đổi ra mùi đồng…

Vugia K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét