Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015
VUÔNG TRÒN
Nhớ Rằm tháng Bảy, Vu Lan
Ngày rét bấc mẹ sinh con
Một vuông au đỏ, một tròn thắt đau
Gói thầm cuống rốn – mo cau
Đất thân thương nhận thai nhau làm quà
Dốc đèo chơn chớn đường xa
Vuông xanh ngọn cỏ, tròn qua nón cời
Áo cơm trôi dọc sông đời
Thân cò, thân vạc bời bời nắng non
Thời gian gõ nhịp hao mòn
Con vuông chiếu rách, mẹ tròn lời ru
Gió mùa Đông, gió mùa Thu
Hai mùa lá rụng mù u đốt đèn
Nhịp chèo quẫy vụn đêm đen
Sóng xuôi hai ngã, buồn lên một dòng
Con theo ngọn nước lên ròng
Mẹ theo ngọn gió sầu đông lên trời
Ngày về nhặt tiếng à ơi
Đăm đăm nhìn chiếc lá rơi cuối mùa
Cuộn tròn chiếc võng năm xưa
Cháy bờ môi tiếng khóc thừa vuông khăn
Đêm Rằm tháng Bảy trông trăng
Mẹ ơi, một mảnh sầu băng qua hồn
Khuất rồi cánh vạc cô thôn
Một vuông cỏ dại khóc tròn câu thơ
Huỳnh Văn Mười K7
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét