Thuở hồng hoang đất chỉ là cục đất
Của trời cho như không khí, cỏ cây
Đất thân quen, là đất của mọi nhà.
Hơi thở đất con người nghe mồn một.
Thời phong kiến, đất của ông địa chủ,
Của những vì thiên tử ngự trên cao.
Đất vừa xa nhưng đất lại rất gần,
Con người thở theo từng hơi đất thở.
Thời ưu việt, đất sở hữu toàn dân,
Và giao lại cho những ông đầy tớ,
Chỗ này giá cao, chỗ kia giá thấp!
Ông chủ giật mình, đất hóa hoang vu!
Địa chủ ngày xưa thu tô theo vụ
Đầy tớ bây chừ: tỉ lệ phần trăm!
Dự án mọc ra, phần trăm tăng vọt
Bà chủ bị nghiền dưới bánh xích xe!
Rồi một ngày chủ tớ lại ra đi,
Về với đất như ra đi từ đất,
Không tính phần trăm, tính bằng ba tấc,
Đất lại vĩnh hằng như thuở rất hồng hoang!
Vũ Đông Thám K7
Của những vì thiên tử ngự trên cao.
Đất vừa xa nhưng đất lại rất gần,
Con người thở theo từng hơi đất thở.
Thời ưu việt, đất sở hữu toàn dân,
Và giao lại cho những ông đầy tớ,
Chỗ này giá cao, chỗ kia giá thấp!
Ông chủ giật mình, đất hóa hoang vu!
Địa chủ ngày xưa thu tô theo vụ
Đầy tớ bây chừ: tỉ lệ phần trăm!
Dự án mọc ra, phần trăm tăng vọt
Bà chủ bị nghiền dưới bánh xích xe!
Rồi một ngày chủ tớ lại ra đi,
Về với đất như ra đi từ đất,
Không tính phần trăm, tính bằng ba tấc,
Đất lại vĩnh hằng như thuở rất hồng hoang!
Vũ Đông Thám K7
TUYỆT
Trả lờiXóa