thế giới ảo mà em phải sống
thực
cơ hồ như chẳng ai rõ thật
hư
mà chân lý thì ở ngoài ngôn
ngữ
em phải dấu những tấc lòng
rạn vỡ
*
và anh nhỉ, lý trí như trò
chơi
như con vượn cứ chuyền mãi
không thôi
như họa sĩ vẽ vời nên tác
phẩm
em vẫn nói trong thinh lặng
anh ơi!
*
buổi chiều vắng nắng nghiêng
bên khung cửa
mùi tóc thơm bay đi không về
nữa
đôi mắt buồn ngấn nước đóng
bờ mi
thu đang thả lá vàng tìm
chốn cũ
*
mùa đã chuyển mây bay qua
vầng trán
ngoảnh lại quay đầu tìm nhau
một thoáng
thương tiếc ơi sao không nối
nhịp cầu
cho thế giới không ảo, như
mộng đầu
Uyên Nguyên
( Cô Nguyễn Thị Yến )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét