Và như thế em đành lòng ở lại
Dòng sông xưa lau sậy trắng đôi bờ
Từ đánh mất tuổi hồn nhiên con gái
Em mỏi mòn nhìn ngõ nhỏ tiêu sơ
*
Anh biết đây tuổi mười lăm mười tám
Những chân trời không đỏ lá trạng nguyên
Hoàng hôn rợp màu mây chì ảm đạm
Đêm chong đèn xin chút bóng bình yên
*
Ngày cứ vậy sáng trưa chiều quạnh vắng
Gọi tên mình em khẽ bật cơn ho
Dòng sông rẽ hai bờ lau sậy trắng
Lạc loài bay xa hút một thân cò
*
Trời không nắng cho áo hồng sát nách
Trời không mưa cho dù biếc nghiêng đầu
Trời không lạnh để quàng khăn nguyệt bạch
Mây nặng nề trôi gấp gấp về đâu
*
Mây nặng nề đuổi thân cò xa hút
Em chỉ còn lau sậy trắng đìu hiu
Con ngõ nhỏ tự ngàn năm côi cút
Vẫn khép hờ đôi mắt rắn liu điu…
Trần Huiền Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét