Xé toạc bầu trời
Xanh xanh, đỏ đỏ
Như cố tình xé toạc vết thương nhiều năm đang khép dở
Hết cơ hội rồi ư?
Sao cứ phải ngày này
Cái ngày mà hàng vạn người đi
Hàng vạn người nằm xuống
Bao nhiêu người bỏ xứ
Bao nhiêu người chung thân?
Trên bao nhiêu nước mắt, trên bao nhiêu nụ cười
Trên tiếng thét hả hê, trên cái nhìn phách lối
Vòng hào quang ảm đạm.
Mấy ai chờ
Sao không mở lòng một chút bao dung
Sao cứ phải hằm hè nhau mãi thế
Vết thương cứ xé hoài thì lành đâu có dễ
Làm sao trách được người
Chẳng chịu ngồi chung
Không phải hàng triệu niềm vui, hàng triệu nỗi buồn
Mà nỗi đau trùm lên tất cả
Máu không máu người dưng, xương không xương người lạ
Kẻ chiến thắng ngậm nỗi đau gấp cả trăm lần
Chiếm được thành không chiếm được lòng dân
Lung linh chỉ ở trên trời
Mà cái đói thì dằn xuống chiếu
Kẻ ngồi trên cao làm sao hiểu
Mãi ngửa lên đâu cúi xuống mặt đường
Hãy nhìn xem, còn không
Còn không những đau thương
Hay hớm gì chuyện xanh xanh, đỏ đỏ
Kẻ ăn xin không còn trên đường phố
Kẻ ăn xin tồn tại mỗi con người
Trên trời vẫn chớp lóe
Vầng trăng chết cô liêu
Mắt người như tối lại
Đêm nay sương xuống nhiều.
Hạ Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét