Nhân dịp nầy chúng tôi xin giới thiệu lại bài :
Tôi Đi Tìm Em…Người Tình ĐÔNG GIANG
Đến…
Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 vẫn còn để lại những dấu ấn sâu sắc trong mỗi chúng ta, máu và nước mắt, chiến tranh, và ly biệt… và Tôi lại gặp em như duyên tiền định.. bên sân trừơng Đông Giang. Tôi vẫn còn nhớ bên trên ngực áo em cái bảng tên Đông Giang màu đỏ lớp 8C. Em đang phát thuốc miễn phí cho bà con. Ngoài kia ..xa xa vang vọng tiếng súng nổ vang trời..
Đi…
Bảy năm sau, khi chiến tranh không còn nữa, Tôi về lại Đông Giang .. Tìm Em !!!..bên sân trường năm xưa.. chỉ còn màu rêu xanh của mái ngói, của hàng cây…Và Em , về đâu ?? Tôi đứng lặng người để nhớ lại buổi đầu tiên em nhìn tôi mà ánh mắt như là vừa thương và vừa…
Thời gian qua nhanh, bảy năm trời rong ruổi..em bây giờ khóac áo sinh viên..Tôi có lần viết tặng em mấy vần thơ…như để trút bỏ lòng mình, không trốn chạy..Tôi đã yêu em.
…Tiễn em lên bục gỗ Giảng Đường
Hoa Phượng nở đỏ lòng nỗi nhớ….
Trở về..
Đất trời mênh mông, kiếp tha hương. Tôi không còn biết em còn nhớ hay không ?? Nếu ở nơi nào đó….. Em đọc được những dòng nầy, những vần thơ Tôi có lần đọc tặng em khi em vào Đại Học.. em sẽ nhận ra tôi và em biết không?? Trong lòng tôi Hoa Phượng vẫn nở, nở mãi..tôi đi tìm em..Người tình Đông Giang..
WILLIAM THANH TRAN
(*) Thầy Nguyễn Quyền là thầy của chị Huỳnh Thị Can K7 trước năm 75
Từ trái sang phải: Anh Trần Thành và thầy Nguyễn Quyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét