(Tặng người con gái Tiên Phước
cùng học chung lớp ở Đức Trí Tam Kỳ)
Về Tiên Phước tìm người xưa dấu ái
Người yêu ơi ! Giờ biền biệt phương nào?
Ta đứng đây mặc niệm giữa trời sao
Trong giây phút nhớ ngày xưa phố thị
Hỡi! Em yêu người họ Trần Tiên Mỹ
Đâu ngày xưa và biết đến bao giờ . . . ?
Anh bi chừ cô lẻ bước ngẩn ngơ
Đường phố nhỏ thẫn - thờ tìm dư ảnh
Trời đất lạnh khiến lòng càng thêm lạnh
Nỗi sầu buồn giăng ngập cả tim ta
Thuở hương xuân bao kỷ niệm ngọc - ngà
Ngàn dấu ái khắc sâu vào tâm não
Ta mãi nhớ ngày xưa trong lớp học
Nàng ngồi trên mắt đượm nét u buồn
Có lắm khi ta muốn biết cội nguồn
Nhưng e ngại nên lòng buồn muôn kiếp
Mùa thi đến ta và nàng không kịp
Thốt một lời chúc tụng đỗ đăng khoa
Để ta nàng cứ mãi mãi cách xa
Ôi! Định số có lắm điều nghiệt - ngã
Ân tình xưa biết bao giờ trao trả
Lỡ chuyến đò lỗi hẹn cả trăm năm
Giờ nơi đây có mình ta ngồi ngắm
Ánh trăng rằm mà nhớ chuyện xa xăm
Tình của ta mãi đẹp tựa trăng rằm
Dẫu không vẹn nhưng tình hoài trong trắng
Nhưng e ngại nên lòng buồn muôn kiếp
Mùa thi đến ta và nàng không kịp
Thốt một lời chúc tụng đỗ đăng khoa
Để ta nàng cứ mãi mãi cách xa
Ôi! Định số có lắm điều nghiệt - ngã
Ân tình xưa biết bao giờ trao trả
Lỡ chuyến đò lỗi hẹn cả trăm năm
Giờ nơi đây có mình ta ngồi ngắm
Ánh trăng rằm mà nhớ chuyện xa xăm
Tình của ta mãi đẹp tựa trăng rằm
Dẫu không vẹn nhưng tình hoài trong trắng
HÀ HOÀNG VĨNH LẠC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét