Tự tình khúc..
Nhìn những mùa thu đi, vàng phai trước ngõ.
Những con mắt trần gian, rơi lệ ru người,
Trong nỗi đau tình cờ, tôi ơi đừng tuyệt vọng .
Còn có bao ngày, cũng sẽ chìm trôi ...
Một ngày như mọi ngày, người về bỗng nhớ ,
Thương một người, rồi như đá ngây ngô!
Hạ trắng, mưa hồng, bốn mùa thay lá,
Từng ngày qua, biển nhớ, sóng về đâu?
Em đến từ ngàn xưa, biết đâu nguồn cội?
Dấu chân địa đàng, như một vết thương...
Em đi trong chiều, gần như niềm tuyệt vọng!
Phúc âm buồn, nghe những tàn phai...
Hãy yêu nhau đi, đời cho ta thế.
Cúi xuống thật gần, yêu dấu tan theo!
Cỏ xót xa đưa, hoa vàng mấy độ,
Vườn xưa, cát bụi, vết lăn trầm...
Như cánh vạc bay, bay đi thầm lặng.
Chìm dưới cơn mưa, một cõi đi về,
Lặng lẽ nơi này, ru đời đã mất!
Rừng xưa đã khép, Bống bồng ơi ..
THƯỜNG ĐOÀN (K.9)
Những con mắt trần gian, rơi lệ ru người,
Trong nỗi đau tình cờ, tôi ơi đừng tuyệt vọng .
Còn có bao ngày, cũng sẽ chìm trôi ...
Một ngày như mọi ngày, người về bỗng nhớ ,
Thương một người, rồi như đá ngây ngô!
Hạ trắng, mưa hồng, bốn mùa thay lá,
Từng ngày qua, biển nhớ, sóng về đâu?
Em đến từ ngàn xưa, biết đâu nguồn cội?
Dấu chân địa đàng, như một vết thương...
Em đi trong chiều, gần như niềm tuyệt vọng!
Phúc âm buồn, nghe những tàn phai...
Hãy yêu nhau đi, đời cho ta thế.
Cúi xuống thật gần, yêu dấu tan theo!
Cỏ xót xa đưa, hoa vàng mấy độ,
Vườn xưa, cát bụi, vết lăn trầm...
Như cánh vạc bay, bay đi thầm lặng.
Chìm dưới cơn mưa, một cõi đi về,
Lặng lẽ nơi này, ru đời đã mất!
Rừng xưa đã khép, Bống bồng ơi ..
THƯỜNG ĐOÀN (K.9)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét