Năm nay tròn 40 năm (1975-2015), ngày đất nước chuyển sang một bước ngoặt của lịch sử, ngày đó có người vui nhưng cũng có người buồn, cũng có người không không vui và cũng có người không không buồn.....Hôm nay chúng tôi giới thiệu bài thơ NHỚ NGƯỜI RA ĐI của NQK6 một CHS Đông Giang, chúng tôi hy vọng bài thơ sẽ là nguồn cảm hứng để anh chị sáng tác nhiều thơ và truyện ký về cái ngày cách đây tròn 40 năm.
NHỚ NGƯỜI RA ĐI
Xa gia đình anh đi từ độ ấy
Hè đau thương trọn kiếp cũng không quên
Theo dòng đời con gái đã lớn lên
Mà cha yêu chưa bao giờ thấy mặt.
Đã bao lần con chúng mình thắc mắc
Em nghẹn ngào biết phải trả lời sao
Bao nhiêu năm biền biệt tận phương nào?
Anh có còn hay thành người thiên cổ?
Tên của anh không còn ai nhắc nhở
Chỉ mình em luôn mãi nhớ thương thôi
Bốn mươi năm tiếng súng đã im rồi
Vết thương lòng chưa bao giờ lành lặn.
Em không khóc vì lệ sầu đã cạn
Mẹ qua đời vì mòn mõi đợi anh
Ngày anh đi em tuổi hãy còn xanh
Nay tóc em đã bắt đầu điểm bạc.
Đến bây giờ vẫn nghẹn lòng chua chát
Nhớ vô vàn em thầm gọi trong mơ
Với con thơ em giải thích lập lờ
Vậy phải chăng em là người có lỗi?
Lịch sử ghi anh có công hay tội?
Ngàn năm sau ai sẽ trả lời đây?
Ở bên kia với kiếp sống đọa đày
Cõi mịt mờ anh làm sao siêu thoát?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét