!!!
???
( Những ác mộng có thực và không có thực
biết tin vào giấc mơ nào
khi mình còn đang thức?
…
Hai tay che ngực đón những trận đòn thù
từ người anh em mê ngủ…
…
Này, tỉnh dậy,
Đừng làm bay đi đôi chim có từ thời huyền sử,
đừng làm tiếng trống đồng của một thời giữ nước phải im hơi,
đừng để cuốn trôi ý chí hun đúc cả nghìn đời,
đừng làm cạn vơi giòng máu giống nòi đang chảy dài theo sông núi…)
Than ôi! Có nhớ linh xưa?
Đất trời dun rủi,…
bay lên từ biển Đông
quyện lấy đất Phong Châu - cha Rồng rũ sạch máu tanh bầy thuỷ quái,
liệng xuống tắp non Đoài
hoà cùng nước Sông Hồng - mẹ Tiên trút bỏ hơi cuồng loài sơn tặc.
…
Núi, biển bình yên
Nghĩa, tình son sắt
…
Linh thiêng thay,
Núi biển kết giao khai sinh giống nòi chung một bọc
Sơn hà quyện hoà nuôi dưỡng tổ quốc mãi nghìn năm
Cùng vai, kề lưng, hoà máu xây dựng giang san
Chung sức, liền tay, góp xương, giữ gìn xã tắc…
Anh hùng quá,
Kìa Chi Lăng, Đống Đa chưa kịp khô máu giặc
Nọ Bạch Đằng, Như Nguyệt hãy còn trắng xương ma
Uy dũng Ông cha - nghìn năm ám ảnh mãi lũ ác tà
Linh khí núi sông – vạn đời khiếp hãi hoài loài ngang ngược.
Ngẫm mà xem,
Một vài kẻ bạc nhược “ nhập Tống “ để vinh thân thờ tiền, thờ lực
Muôn vạn người kiêu hùng “ sát Thát “ nguyện quên mình vì cháu, vì con
Cơ đồ xưa há nào tự nhiên còn?
Đất nước nay đâu rằng bổng dưng có?
Chẳng phải của vua, của quan
Mà thuộc về nòi, về giống
Vết nhơ - nào sánh được lòng son?
Gian tham - sao sáng bằng ý thép?
Tội tình chi - tuổi trẻ vung tay biểu dương tình yêu quê hương cao đẹp?
Lỗi phạm gì - tóc bạc liều mình góp lời ước vọng đất nước dài lâu?
Linh xưa đâu,
Xin khấu đầu phủ phục…
(Một lần mất nỏ thần là một lần chịu nhục
xin đừng để mất dần hào khí non sông
Cha mẹ sinh từ giòng giống Tiên Rồng
Chỉ biết bay lên- không bao giờ quỳ xuống,,,
…
((Yên chí đi tôi,
Rồi đến ngày,
Dân ta choàng tỉnh
nhìn ra ngoài ngõ
bật dậy khua gậy, khua khiên
Ca rằng: Việt Nam linh thiêng…))
Vugia K7
( Những ác mộng có thực và không có thực
biết tin vào giấc mơ nào
khi mình còn đang thức?
…
Hai tay che ngực đón những trận đòn thù
từ người anh em mê ngủ…
…
Này, tỉnh dậy,
Đừng làm bay đi đôi chim có từ thời huyền sử,
đừng làm tiếng trống đồng của một thời giữ nước phải im hơi,
đừng để cuốn trôi ý chí hun đúc cả nghìn đời,
đừng làm cạn vơi giòng máu giống nòi đang chảy dài theo sông núi…)
Than ôi! Có nhớ linh xưa?
Đất trời dun rủi,…
bay lên từ biển Đông
quyện lấy đất Phong Châu - cha Rồng rũ sạch máu tanh bầy thuỷ quái,
liệng xuống tắp non Đoài
hoà cùng nước Sông Hồng - mẹ Tiên trút bỏ hơi cuồng loài sơn tặc.
…
Núi, biển bình yên
Nghĩa, tình son sắt
…
Linh thiêng thay,
Núi biển kết giao khai sinh giống nòi chung một bọc
Sơn hà quyện hoà nuôi dưỡng tổ quốc mãi nghìn năm
Cùng vai, kề lưng, hoà máu xây dựng giang san
Chung sức, liền tay, góp xương, giữ gìn xã tắc…
Anh hùng quá,
Kìa Chi Lăng, Đống Đa chưa kịp khô máu giặc
Nọ Bạch Đằng, Như Nguyệt hãy còn trắng xương ma
Uy dũng Ông cha - nghìn năm ám ảnh mãi lũ ác tà
Linh khí núi sông – vạn đời khiếp hãi hoài loài ngang ngược.
Ngẫm mà xem,
Một vài kẻ bạc nhược “ nhập Tống “ để vinh thân thờ tiền, thờ lực
Muôn vạn người kiêu hùng “ sát Thát “ nguyện quên mình vì cháu, vì con
Cơ đồ xưa há nào tự nhiên còn?
Đất nước nay đâu rằng bổng dưng có?
Chẳng phải của vua, của quan
Mà thuộc về nòi, về giống
Vết nhơ - nào sánh được lòng son?
Gian tham - sao sáng bằng ý thép?
Tội tình chi - tuổi trẻ vung tay biểu dương tình yêu quê hương cao đẹp?
Lỗi phạm gì - tóc bạc liều mình góp lời ước vọng đất nước dài lâu?
Linh xưa đâu,
Xin khấu đầu phủ phục…
(Một lần mất nỏ thần là một lần chịu nhục
xin đừng để mất dần hào khí non sông
Cha mẹ sinh từ giòng giống Tiên Rồng
Chỉ biết bay lên- không bao giờ quỳ xuống,,,
…
((Yên chí đi tôi,
Rồi đến ngày,
Dân ta choàng tỉnh
nhìn ra ngoài ngõ
bật dậy khua gậy, khua khiên
Ca rằng: Việt Nam linh thiêng…))
Vugia K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét