buổi tối mỗi lần ta đi ngủ
một ngày qua lá rụng rơi đầy
vẫn biết trăm năm đời ngắn ngủi
mười năm xa xứ lại dài thay!
sáng
gở lịch 14 âm bên Mỹ
Việt
Nam ta đúng đêm trăng rằm
em
đi chùa tâm thành vái lạy
mườI
phương chư Phật, độ quê hương
ta, quê người, tháng ngày lạ lẩm
người thân quen rời rạc, xa gần
đêm mơ, ngồi bên hiên trăng cũ
trải lòng, thơ rượu, với cố nhân
nhớ
đêm ra đi, trăng buồn dã dượi
vằng
vặc bên đường, lá trải bâng khuâng
ta
biệt quê nhà, làm tên trốn chạy
Quê
hương ơi! Ta ngoái lại bao lần!
giờ nghe em Việt Nam nhà cạnh
hát ru con đặc sệt giọng quê
em mang tiếng Quảng qua xứ Mỹ
em mang theo chi những nỗi buồn!
làm sao quên được ngày thơ ấu
mẹ múm cơm con, miệng ơi à
ta lớn lên theo tiếng gà cục tác
bìm bịp kêu chiều, nhớ lại ruột đau
làm sao quên được ngày oan nghiệt
mỗi lần nhớ lại nhói tim gan
hỡi ơi! Ngay cả thân chiến mã
quỵ chân, khóc thảm, buổi tan hàng
Cali – NGUYỄN ĐÔNG GIANG
( Thầy Nguyễn Văn Ngọc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét