Huỳnh Văn Mười K7
Sóng đời giăng bủa quanh quanh
Soi đèn tìm ngọn gió lành hiếm hoi
Ta thân lá cỏ mệt nhoài
Bão giông xin đậu ra ngoài non tơ
Rớt khuya một khoảnh trăng hờ
Gót chân du tử đợi giờ phục sinh
Nắng lên gọi cuộc đăng trình
Giật mình, mình biết có mình ở đây
Xin nhè nhẹ một bàn tay
Mảnh mai sợi khói chiều nay ngậm cười
Sáng mai quỳ xuống ơn Người
Xin nhân gian nỗi ngậm ngùi bớt xanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét