H Ồ N P H Ố
Nhà vươn cao
Phố rộng thênh thênh
Người và xe
Ngược xuôi hối hả
Chợt tiếng chim gù
Nơi hẻm nhỏ
Bất ngờ hồn phố lại chông chênh .
C Ũ N G C Ò N M A Y
Bởi bệnh tật chạy đua theo tuổi
Giang hồ
Thuốc
Rượu
Phải cai thôi
Bạn bè thuở trước không buồn đến
May còn ...cái bóng
Để sóng đôi .
T R Ở V Ề
Chắc gì đâu giữa vô thường
Ai không một thuở lạc đường , nổi trôi ?
Xưa ai cánh nhạn lạc trời
Vì đâu nên nỗi thuyền trôi lạc dòng ?
Chuông chùa vẫn giọt hư không
Cỏ cây xưa vẫn thủy chung một màu
Ruộng vườn chẳng lạc gì nhau
Tang thương cũng bởi bể dâu lòng mình
Thơ ai lạc chữ , lạc tình
Ngàn năm Phật vẫn lặng thinh trong chùa
Về ngồi dưới mái hiên xưa
Lặng nghe thánh thót giọt mưa cam lồ .
C A O N G U Y Ê N
Ai mang về núi bốn mùa
Sớm mai sương lạnh như vừa chớm đông
Mặt trời bẽn lẽn sau buôn
Là xuân về với ngực trần cao nguyên
Trưa như mùa hạ đại ngàn
Thu về tím ngát một hoàng hôn rơi
Có từng hiu quạnh bên đời
Mới nghe được suối hát lời thiên thu .
.Nhà vươn cao
Phố rộng thênh thênh
Người và xe
Ngược xuôi hối hả
Chợt tiếng chim gù
Nơi hẻm nhỏ
Bất ngờ hồn phố lại chông chênh .
( hình Bảo Mai)
C Ũ N G C Ò N M A Y
Bởi bệnh tật chạy đua theo tuổi
Giang hồ
Thuốc
Rượu
Phải cai thôi
Bạn bè thuở trước không buồn đến
May còn ...cái bóng
Để sóng đôi .
T R Ở V Ề
Chắc gì đâu giữa vô thường
Ai không một thuở lạc đường , nổi trôi ?
Xưa ai cánh nhạn lạc trời
Vì đâu nên nỗi thuyền trôi lạc dòng ?
Chuông chùa vẫn giọt hư không
Cỏ cây xưa vẫn thủy chung một màu
Ruộng vườn chẳng lạc gì nhau
Tang thương cũng bởi bể dâu lòng mình
Thơ ai lạc chữ , lạc tình
Ngàn năm Phật vẫn lặng thinh trong chùa
Về ngồi dưới mái hiên xưa
Lặng nghe thánh thót giọt mưa cam lồ .
C A O N G U Y Ê N
Ai mang về núi bốn mùa
Sớm mai sương lạnh như vừa chớm đông
Mặt trời bẽn lẽn sau buôn
Là xuân về với ngực trần cao nguyên
Trưa như mùa hạ đại ngàn
Thu về tím ngát một hoàng hôn rơi
Có từng hiu quạnh bên đời
Mới nghe được suối hát lời thiên thu .
Nguyễn Văn Gia
( hình Bảo Mai)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét