Tôi lăn qua chiều
Lời ru biền biệt
tuổi thơ
Bóng ngã liêu xiêu
Mênh mang nỗi nhớ
câu đồng dao xưa
Đi nhặt bóng chiều
Luyến thương biết
mấy cho vừa
Vụn vỡ bao điều
Thời gian rồi sẽ
tiễn đưa kiếp người
Dòng đời hư thực
Tàn phai như ánh
trăng trôi
Bên bờ hư thực
Mộng trần ai khóc
ai cười với trăng
Tiếc thương hoài
niệm thường hằng
Thời gian đỗ bến
cong oằn giấc mơ
Hai mươi năm bến
tuổi thơ
Quơ tay kẹo lại
như vừa hôm qua
Ánh dương đổi bóng
trăng tà
Ngày qua đêm xuống
lời ca ơ hờ...
Ngỡ rằng người
cũng như thơ (*)
Hóa ra... chỉ một
giấc mơ vô thường.
Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa)
(*): thơ Thạch Lựu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét