Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

THƠ PHAN THANH CƯƠNG K8 trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA




XUÂN THÁNG CHÍN

Lá xanh gửi lại nơi trường cũ
Qua mấy mươi thu mấy lượt vàng
Gửi lại cái nhìn em áo trắng
Chẳng cần thu đến cũng miên man.

Có chắc gì không em sẽ về
Áo cơm mất hút bóng trường quê
Hoa thơm dâng hết cho người lạ
Tháng chín và em rộn lắm bề

Em bỏ quên gì ở Sông Đông*
Nhờ tôi nhặt lại giúp em không?
Tôi kết thành hoa nụ cười tháng chín
Trường, bạn, thầy cô lại một vòng.

Trăm ngàn con suối chảy ra sông
Về đây mới thấy nước xuôi giòng
Về đây mới biết tình khe suối
Làm mát đời nhau những long đong.

Đừng nghĩ rằng thu rồi lại thu
Mười năm sau không lặp lại sương mù
Mười năm ai biết đời không khác
Thôi về, vàng lá rủ nhau ru.

Tim tôi giờ đã cũ hơn xưa
Còn gì đâu nữa để đong đưa
Chỉ vì thu cũ chưa hề chết
Mà biến thành xuân ở trường xưa.

Phan Thanh Cương K8


QUÊ ƠI!    

 (Viết cho mẹ, em và con trai.)

Ở đó, mẹ đưa ta đi
Hoàng hôn không là mãi mãi
Mẹ là quê, quê chìm theo bóng mẹ
Xuân về ngờ ngợ một góc quê

Ở đó, em và con nắm tay ta
Và bình minh cũng không là mãi mãi
Người thành quê, giữ một thời ở lại
Xuân đành lòng nở nhạt cánh hoa mai.

Có con đường chờ ta rẽ trái 
Nơi quê nằm cùng phía trái tim
Ở đó, hướng tây mặt trời về ngủ
Gió quê ơi! Ru giấc những mộ phần.

Phan Thanh Cương K8


TÓC EM

Tóc em những sợi dây đàn
Không âm mà vẫn tình tang với mình
Kéo từng sợi nắng lung linh
Vào đêm chải xuống, tóc mình hoá đêm
Ôm vai để lại vai mềm
Đưa tay nhau nối dài thêm sợi tình
Rủ anh làm bướm vờn xinh
Để anh mê mải tìm mình xưa - sau
Gần nhau bóng ngả sông sâu
Bước lên xanh thẳm một màu thời gian
Tay em vuốt khẽ cung đàn
Ngân theo lời mẹ khẽ khàng ý cha
Đêm nằm gối sợi phong ba
Sáng ra tóc rối ngã ba duyên trần
Đường dài lệch lạc bước chân
Có cây bồ kết chết dần trong nhau
...
Nhớ xưa bóng ngả sông sâu
Nay ai còn đứng xem màu thời gian.

Phan Thanh Cương K8


VIÊN PHẤN THÁNG CHÍN
(Quý tặng cô Đoàn Thị Nhỏ)

Em vẫn nghe trường xưa gọi
Tiếng trong veo của tuổi mười lăm
Có viên phấn kéo bàn tay cô chạy
Âm thanh đời sót lại tiếng xa xăm.

Thêm ngón tay cho một bàn tay
Viên phấn chỉ chân trời mơ ước
Em đã đến những nơi mình đến được
Chút mây mờ giống bụi phấn xưa.

Thầy cô vừa dạy vừa già
Các em vừa học vừa lớn
Người mong cây cao lớn hơn mình
Mà suốt đời em cứ mãi học sinh.

Phấn vừa chạy vừa mòn
Đời người càng đi càng ngắn lại
Sau đường phấn và sau bàn chân đó
Vết mực trần gian đã lấn phần

Phấn thì trắng như chúng em ngày ấy
Viết chữ đời nét chữ lại ra đen
Sống ở đời lâu em vẫn không quen
Chưa đi hết con đường viên phấn viết
Không nhìn kỹ bàn tay cô ngày trước
Chữ thành nhân chưa viết nỗi cho mình
Tháng chín về em viết chữ: lặng thinh.

Phan Thanh Cương K8

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét