Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

THƠ NGUYỄN LINH PHƯỢNG K9 trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA




LỤC BÁT MÙA ĐÔNG

Em về đâu,
Lúc sang mùa?
Sương mòn lá cỏ, cây thưa thớt gầy.
Chập chùng,
Nắng rã chân mây.
Chưa hay chiều xuống,
Chợt ngày ra đi.

Bầy chim xoãi cánh thiên di.
Em về đâu,
Gót xuân thì tiêu dao.
Gió hun hút lạnh giang đầu.
Ta nghêu ngao,
Chắp nhặt câu thơ buồn.

Mưa về, lạnh cả chiều đông.
Em xa xôi
Cánh tay nồng quạnh hiu.
Long đong.
Cánh vạc giữa chiều.
Vùi trong cơn lạnh
Lá hiu hắt vàng...

Mấy vần lục bát ngổn ngang
Em về đâu
Để bẽ bàng câu thơ?



CHỚM THU

Có chút mưa thỏ thẻ
Trên bàn tay vụng về
Long tong từng giọt nhẹ
Len vào trong cơn mê

Chiều nay mưa bỗng nhớ
Những giọt nắng lưng trời
Rong theo triền mây lạ
Bỏ bờ sông im hơi

Lá bỗng vàng khe khẽ
Nghe mùa thu thì thầm
Giấu trong hương tóc mới
Giọt chiều ôi bâng khuâng

Bàn chân qua phố vắng
Tiếng cười ngậm trên môi
Gió mềm theo con nắng
Lá về đâu cuối trời?





VỀ NGANG THÁNG SÁU
tặng P.H.D

Trưa.
Về ngang phố cũ.
Tháng sáu buồn mênh mông
Hàng cây đầy nắng gió.
Thuở ấy - Có còn không?
Không gian mờ xa vắng
Gọi thầm một tiếng " Ơi! ..."
Ngày xưa - chừng xa lắm...
Bay về đâu cuối trời.

Trưa.
Về lay nỗi nhớ.
Tháng sáu rã rời tôi.
Gót xưa giờ đâu vắng.
Bụi đỏ cuốn xa rồi.
Em một thời áo trắng
Lồng lộng như mây ngời.
Rung đôi tà nguyệt bạch.
Chia hồn tôi trăm nơi.

Theo dòng đời muôn ngả
Vẫn hoài một giấc mơ
Đường hoa nghiêng lối cũ,
Nắng xưa có còn chờ?

Tôi về ngang tháng sáu
Tìm chút bụi lưu hương
Phượng chuyền từng đốm lửa
Đốt cháy cả con đường.
Đốt lòng tôi khờ khạo...
Cả một trời long rong.
Vẫn còn thương áo trắng
Xa cuối trời mênh mông.

Trưa.
Về qua phố cũ.
Tháng sáu thẫn thờ tôi.
Bàn chân phờ phạc bước.
Mắt nghìn xưa đâu rồi?



Nguyễn Linh Phượng K9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét