Tháng chín
em về
Tháng chín em về vùng hoa nắng trải
Về thăm con đường xưa thơ ngây
Về tìm bóng dáng bầy chim sẻ nhỏ
Trưa học về ríu rít dưới vòm cây.
* * *
Em vẫn nghĩ mình không trở lại
Như tuổi thơ đi mãi không về
Nhưng thao thiết vẫn một lần muốn hỏi:
Anh
ngày xưa
có
từng
thương
em không?
Em vẫn nhìn lên vầng trăng
Như tìm về ánh mắt người thân
Trăng xinh như thuở em mười sáu
Em đã tàn phai tựa kiếp hoa.
* * *
Em có còn gì để cho anh
Lời thương xin gửi những ngày xanh
Còn trong cây lá hương mùa cũ
Trong sương khói mơ màng,
một
giọt long lanh…
Hà Thị Lệ Hà K8
ĐÒ ƠI
Một ngày nao bước chân về
Sông xưa bến cũ, tóc thề gió bay.
Cỏ lau mấy nhánh hao gầy
Đò chưa qua bến sông đầy hoàng hôn.
Những là chín nhớ mười thương
Mà chưa qua Khúc Đoạn Trường, Đò ơi!
Những là cau nhỏ, trầu hôi
Đắng lòng thương cũng chẳng mời được nhau.
Sông sâu chẳng có nhịp cầu
Để hình ai lẩn khuất câu thơ mình.
Thường khi bóng ngả chênh vênh
Dối lòng mà vẫn biết mình chờ ai
Chờ nhau qua những thu phai
Chờ nhau qua những đông dài, Đò ơi!
Cung đàn Tư mã xa rồi
Vang âm còn động áo người Văn Quân.
Ngày mai lặng lẽ hư không
Đêm nay tình sẽ xuôi dòng, Đò ơi!..
Hà Thị Lệ Hà K8
CÁNH ẢO
Tưởng tượng nhé,
Trời Đông Giang mây trắng nắng vàng,
Có gió thổi qua vòm cây xanh nữa chứ.
Và em _ từ mênh mang viễn xứ
Về cho tôi mơ đêm cạn mộng hồ trường.
Em sẽ kết mây thành đôi cánh mỏng yêu thương
Sẽ luyện nắng vàng thành mật ngọt.
Sẽ cùng gió đưa tôi về xa lắc,
Nơi không còn biết những ưu phiền…
Em sẽ nói tôi nghe về loài hoa muống biển
Không kiêu sa, không rực rỡ sắc hương.
Qua bão giông vẫn tím hồng sắc nhớ
Đẹp hồn nhiên giữa cõi vô thường.
Em sẽ nói tôi nghe về Biển
Biển ầm ào, dữ dội ... thường khi.
Nhưng ai biết muôn trùng khơi xa thẳm
Biển cũng cô đơn, lặng lẽ vô cùng.
Em sẽ nói tôi nghe về tình yêu
Một tình yêu dịu êm, nồng nàn, sâu thẳm.
Tình yêu như vầng trăng tròn vàng thắm
Qua ly tan, hao khuyết lại đầy.
Em sẽ nói tôi nghe về Ngày Hôm Qua
Biển rạng ngời _ Đêm rực rỡ pháo hoa.
Đêm tình tự Em nói gì không rõ.
Hàng cột đèn thương Em thắc thỏm nghiêng đầu.
Và cứ thế...
Thơ tôi viết suốt một đời không hết
Bởi bài thơ hay còn ở phía mặt trời.
Tôi vịn vào thơ mà đứng dậy,
Ta tựa vào nhau...Và bay lên...
Hà Thị Lệ Hà K8
Tưởng tượng nhé,
Trời Đông Giang mây trắng nắng vàng,
Có gió thổi qua vòm cây xanh nữa chứ.
Và em _ từ mênh mang viễn xứ
Về cho tôi mơ đêm cạn mộng hồ trường.
Em sẽ kết mây thành đôi cánh mỏng yêu thương
Sẽ luyện nắng vàng thành mật ngọt.
Sẽ cùng gió đưa tôi về xa lắc,
Nơi không còn biết những ưu phiền…
Em sẽ nói tôi nghe về loài hoa muống biển
Không kiêu sa, không rực rỡ sắc hương.
Qua bão giông vẫn tím hồng sắc nhớ
Đẹp hồn nhiên giữa cõi vô thường.
Em sẽ nói tôi nghe về Biển
Biển ầm ào, dữ dội ... thường khi.
Nhưng ai biết muôn trùng khơi xa thẳm
Biển cũng cô đơn, lặng lẽ vô cùng.
Em sẽ nói tôi nghe về tình yêu
Một tình yêu dịu êm, nồng nàn, sâu thẳm.
Tình yêu như vầng trăng tròn vàng thắm
Qua ly tan, hao khuyết lại đầy.
Em sẽ nói tôi nghe về Ngày Hôm Qua
Biển rạng ngời _ Đêm rực rỡ pháo hoa.
Đêm tình tự Em nói gì không rõ.
Hàng cột đèn thương Em thắc thỏm nghiêng đầu.
Và cứ thế...
Thơ tôi viết suốt một đời không hết
Bởi bài thơ hay còn ở phía mặt trời.
Tôi vịn vào thơ mà đứng dậy,
Ta tựa vào nhau...Và bay lên...
Hà Thị Lệ Hà K8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét