Khói loang trăng cát lạnh sóng nhòa
Bến Tần đêm ghé, quán đâu xa
Nước mất hận này ai có thấu
Vẳng vọng sông đưa khúc Đình Hoa
Thạch Thảo
viên, Thu phân, đêm mưa
Vũ Đan Huyền K7
Nguyên
tác:
泊秦淮
夜泊秦淮近酒家
商女不知亡國恨
商女不知亡國恨
隔江猶唱後庭花
Dịch
âm:
Bạc Tần Hoài
Bạc Tần Hoài
Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa
Dịch
nghĩa:
(Khói mờ toả trên mặt nước lạnh, bóng
trăng loang trên cát
Đêm đậu thuyền tại bến sông Tần Hoài cạnh quán rượu
Thương nữ không biết đến nỗi hận mất nước
Ở bên kia sông còn vọng khúc hát "Hậu đình hoa".)
Đêm đậu thuyền tại bến sông Tần Hoài cạnh quán rượu
Thương nữ không biết đến nỗi hận mất nước
Ở bên kia sông còn vọng khúc hát "Hậu đình hoa".)
Chú thích:
Tần
Hoài_ Tên
nhánh sông từ tỉnh Giang Tô chảy lên phía Bắc vào sông Trường Giang.
Thương nữ_ Gái buôn(buôn son bán
phấn), ca
nhi, kỷ nữ.
Hậu đình
hoa_ ‘Hoa ở sân sau’. Đây là một tập ca khúc do
các cung nữ, phi tần hát của Trần Hậu chủ đời Hậu Trần, thời Nam Bắc triều .
Trần Hậu chủ (583-587) tên Trần Thúc Bảo, là một ông
vua nổi tiếng tài tử phong lưu,
cùng đám cận thần đàn
đúm ăn
chơi hoang dâm xa xỉ, bỏ bê dân tình cơ cực lầm than.
Hằng đêm, Trần Hậu chủ bày yến tiệc cùng mỹ nhân uống
rượu tại lầu Lâm Xuân, đám cung nữ hát xướng thâu đêm, nên được gọi là Trường Dạ
Ẩm.
Những khúc nhạc lả lướt ấy được chép thành 3 tập là: Nghinh Xuân nhạc, Ngọc Thu và Hậu Đình Hoa. Riêng tập Hậu Đình Hoa toàn những bài bay bướm, bóng bẩy, dâm đãng.
Những khúc nhạc lả lướt ấy được chép thành 3 tập là: Nghinh Xuân nhạc, Ngọc Thu và Hậu Đình Hoa. Riêng tập Hậu Đình Hoa toàn những bài bay bướm, bóng bẩy, dâm đãng.
Nhà Hậu Trần bị diệt vong, sở dĩ nước mất nhà tan
cũng do khúc hát ‘Hậu Đình Hoa’_ ủy mỵ,
dâm dật. Nên ‘Hậu Đình Hoa’ ám chỉ về khúc ca vong quốc hận.
Đỗ Mục nhân một đêm ghé thuyền trên bến Tần Hoài, gần một quán rượu. Đêm khuya, hơi sương mù như khói tỏa trên mặt nước. Bãi cát chiếu sáng lồng trong ánh trăng mờ ảo. Bấy giờ trong quán, khách còn đang say sưa, bên cạnh gái buôn son bán phấn đem tiếng hát để mua vui.
Đỗ Mục nhân một đêm ghé thuyền trên bến Tần Hoài, gần một quán rượu. Đêm khuya, hơi sương mù như khói tỏa trên mặt nước. Bãi cát chiếu sáng lồng trong ánh trăng mờ ảo. Bấy giờ trong quán, khách còn đang say sưa, bên cạnh gái buôn son bán phấn đem tiếng hát để mua vui.
Lắng nghe giọng hát réo rắt bên kia sông đưa sang, Đỗ
Mục xúc cảnh sinh tình
và viết nên ‘Bạc Tần
Hoài ‘
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét