Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

TRĂNG MỒ CÔI



lụt quê ngập tuổi đôi mươi
là em nắm đất giữa đồi nhô lên
đèn leo lắt đuổi bóng đêm
tôi con chim hót đến mềm thịt da
chứa trong lồng ngực gió nhà
thở dài thở ngắn thành ra gió trời
có ông trăng cũ cùng tôi
khuyết rồi tròn lại mồ côi lớn dần
thân mình từ tóc xuống chân
chút gì trong đó rất gần với quê.

 Phan Thanh Cương K8


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét