Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

THƠ VŨ ĐÔNG THÁM K7 trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA




Nhớ Đông Giang

Về lại Đông Giang tháng chín này
Một thời mơ mộng, một trời say
“Mến lá sân trường” trao vội vã
Tập thơ khờ khạo, góc Ông Cai.

Về lại Đông Giang, về lại đi
Biết mười năm nữa, có còn chi
Về để trao nhau cành phượng cũ
Khiến thời mới lớn, ta ướt mi.

Về lại Đông Giang tháng chín này
Để nghe đôi mắt cứ cay cay
“Xóm Chết” ngày xưa, còn lưu dấu
Chỉ là dỹ vãng, nét chưa phai.

Về lại Đông Giang, về lại đi
Biết trăm năm ấy, có còn chi
Áo trắng có còn khi trở lại?!
Cứ hoài vương vấn thuở ta đi.

Về lại Đông Giang, trời hoang mang
Có phải thu sang, bước khẽ khàng
Nhớ hoài Thanh Tịnh, Tôi đi học…
Ngoài đường, lá rụng, nhớ Đông Giang…

Về lại Đông Giang
Hoài miên man!

Vũ Đông Thám K7

Khổ 1 Tặng LP
Khổ 2Tặng LP
Khổ 3 Tặng Xóm Chết 4 thằng: D, Đ, T, tôi
Khổ 4 Tặng nhóm nữ 12C K7
Khổ 5 Tặng quý thầy cô, bạn bè và tôi.



MƯA

Mưa rả rích,
Mưa thâu đêm,
Mưa thấm ướt áo,
Mưa mềm trái tim.
Mưa dữ dội,
Mưa lim dim,
Mưa mờ thành phố,
Mưa chìm dòng sông.
Mưa khắc khoải,
Mưa chờ mong,
Mưa bàng bạc rét,
Mưa mông mênh buồn.
Mưa gợi nhớ,
Mưa gợi thương,
Mưa tình cô phụ,
Mưa lòng chinh phu
*
Mưa sương khói,
Mưa như ru.....
Mưa sương khói mỏng,
Mưa ru cuộc đời.....

Vũ Đông Thám K7


GIỌT NẮNG CHO NGƯỜI
Tặng LP

Lên non tìm động hoa vàng
Nào ngờ xuống phố hoa vàng đã phai.
Mơ màng giấc mộng tỉnh say
Cõi tiên vỗ cánh Thiên thai xa rồi!

Trần gian chỗ cạn, chỗ bồi
Sông trôi về biển, ta trôi về nguồn
Nguồn cơn, nguồn cội, nguồn cành
Vàng hoa mấy độ vẫn đành hương xưa

Áo dài che giọt nắng thưa
Còn ta nhắm mắt nghìn xưa áo dài!

Vũ Đông Thám K7 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét