TÔI VÀ EM
Tôi nhìn em nhặt
phượng giữa sân trường
Tháng năm về qua nỗi nhớ rưng rưng
Tôi bỗng thấy mình thơ bé lại
Đứng bên đời ôm cõi mông lung.
Tôi nhìn em trao tay lưu bút
Mà nghe hồn mình chìm giữa xa xăm
Mà thèm một bức tình thư hao hụt
Có đâu ngờ mắt mãi đăm đăm.
Tôi nhìn em làm thơ giã biệt
Bỗng nhớ mình từng viết bâng quơ
Gởi tuổi nhỏ vào lòng con chữ tím
Gởi tình yêu cho ai đó ơ thờ.
Tôi nhìn em mắt để đâu đâu
Biết mây trắng có ngang về trời cũ
Em nhắc tôi thêm một điều nhỏ nữa
Nước chảy xuôi để đáy sông sầu.
Thầy Hoàng Dục
Tháng năm về qua nỗi nhớ rưng rưng
Tôi bỗng thấy mình thơ bé lại
Đứng bên đời ôm cõi mông lung.
Tôi nhìn em trao tay lưu bút
Mà nghe hồn mình chìm giữa xa xăm
Mà thèm một bức tình thư hao hụt
Có đâu ngờ mắt mãi đăm đăm.
Tôi nhìn em làm thơ giã biệt
Bỗng nhớ mình từng viết bâng quơ
Gởi tuổi nhỏ vào lòng con chữ tím
Gởi tình yêu cho ai đó ơ thờ.
Tôi nhìn em mắt để đâu đâu
Biết mây trắng có ngang về trời cũ
Em nhắc tôi thêm một điều nhỏ nữa
Nước chảy xuôi để đáy sông sầu.
Thầy Hoàng Dục
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét