HỌ ĐÔNG GIANG
Trắng mây thu vắt
đỉnh Sơn Trà
Hạt phượng khô
nẩy mầm xanh cát
Chồi trẻ thơ non
nớt mượt mà
Cậu bé Đông Giang
hồn xanh trong mắt
Chừ cổ thụ cỗi
già
Ngước nhìn biển
xa xanh biếc
Bao nhiêu năm
thời gian trôi mãi miết
Sóng trắng mái
đầu, sủi bọt những ly bia
Rã rời mong đợi
Bạn bè xa vời vợi
nửa vòng trái đất
Có thấu tâm tình
người ở lại
Từng ngày xa lạ
với quê hương
Như khách qua
đường trên chính Quận Ba
Phố xá cầu kỳ
lộng lẫy quanh ta
Dỹ vãng mờ xa,
nỗi nhớ ngọc ngà
Về trú ngụ trong
những lần hội ngộ
Ôi! Nguyễn Hữu
Thụy và câu thơ…
Những bận tương
phùng - Sóng gào biển động
Rượu Hồng Đào bao
chén uống cho say
Quảng Nam xưa mưa
lầy nắng bụi
Đường nhựa chừ
bỏng mắt tận chân mây
Phố xá ngựa xe
chẳng thể nguôi ngoai
Dẫu bao giờ và đi
đến nơi đâu
Vẫn thương nhớ
ngoái đầu về nơi xuất phát
Mũi tên bay biệt
tăm, dáng người còn sừng sững
Thoáng lạ lùng
rồi cũng sẽ nhận ra
Cả xác lẫn hồn
người chính là ta
Bao lớp học trò
từng chung học Đông Giang
Đều thân thiết
như mang cùng một “họ”
Lê Hường K3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét