Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

THƠ HUỲNH VĂN MƯỜI K7 trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA




THÁNG CHÍN
 Họa theo “Cho một ngày tháng chín” của PHAN MẠNH THU

Tháng chín này em thật về không?
Nắng xưa chưa ráo vạt mi hồng
Mưa xưa dụi mắt bên triền phố
Chờ em – chờ em về bên sông.

Tháng chín còn xa lắm phải không?
Chân đi chưa vẹn một phương tròn
Đã nghe gió thổi mòn trang vở
Vết mực còn thơm tuổi mười lăm

Đã mấy mùa qua mấy mươi năm
Mấy ai xa biệt, mấy ai còn?
Xin tóc ngày xưa đan tết lại
Nối một vòng quanh những xa xăm

Tháng chín em về - em về không?
Ơi đôi cánh nhỏ mỏi phiêu bồng
Về đây ngủ dưới vòm tháng chín
Với những vòng tay đón mênh mông

Tháng chín chờ em – em về không?

Huỳnh Văn Mười K7


NGƯỜI VỀ

Người về đêm nay hay đêm mai?
Hương thơm còn ngát nụ sen gầy
Ngót nửa trăm năm vời cố xứ
Một mảy thời gian lọt kẽ tay

Người về sương thu pha heo may
Gió tứ phương thổi bạc chân mày
Gót chân chia mấy đường du tử
Nửa gánh phong trần đổ lệch vai

Người về tóc rụng trắng bàn tay
Đèn chong, xin cạn một đêm này
Men trào đáy ngực cay xé lưỡi
Rút ruột trầm hương ngọn khói cay

Người về đêm nay hay đêm mai?
Ơi ngọn đèn khuya lẻ bạn bầy
Cháy lên cho kiệt cùng tim bấc
Rồi người góc biển, kẻ chân mây.

Huỳnh Văn Mười K7


Đợi Mưa Tháng Chín Cho Em Gội Đầu

Cơn giông thắc thỏm đêm hè
Đợi mưa tháng Chín em về rửa chân
Cát hoang trổ nụ trắng ngần
Phượng xưa tách vỏ góc sân đợi người
Chờ em ủ chín nụ cười
Qua cơn cát bụi vẫn tươi ngời ngời
Mây trôi về phía mặt trời
Em trôi về phía xa vời vợi xa
Bây giờ môi điểm phong ba
Tóc ươm màu giấy vẫn là nữ sinh
Phấn còn góc bảng trắng tinh
Trên khung cửa sổ tên mình chưa phai
Bây giờ ai nhớ tên ai
Gọi nhau một tiếng mà dài bấy năm

Em về nguyệt lộ khuôn rằm
Sông thôi thác lũ vào trăm phận người
Nhặt tìm lại tuổi hai mươi
Đánh rơi trong vết son môi cuối ngày
Em về nắng mỏng choàng vai
Bước qua mùa hạ cho dài giấc mơ
Tưởng còn xa lắc xa lơ
Ai hay nước cũng đôi bờ tìm nhau
Em về gieo hạt mùa sau
Cỏ hoang vu bỗng rực màu con tim

Mây trời đứng lặng từng đêm
Đợi mưa tháng Chín cho em gội đầu.

Huỳnh Văn Mười K7


Em có cùng ta trở lại không?

Em có cùng ta trở lại không ?
Trời Giêng, Hai, mây chảy bềnh bồng
Sông xưa đã lỡ bồi mấy khúc
Con sóng vỗ hoài vào mênh mông

Em có cùng ta trở lại không ?
Lúa thì con gái mượt như nhung
Nồm lay mùa dậy từng chân lá
Vắng một bàn tay chửa ngậm đòng.

Em có cùng ta trở lại không ?
Ao sen trước ngõ đã lên hồng
Sương khuya hay mắt em ngày ấy
Cánh lá viền thon một nét cong

Em có cùng ta trở lại không ?
Sao bỏ làng quê, bỏ cánh đồng
Chim sáo bay xa thời tóc ngắn
Bồ kết còn thơm mãi bến sông

Em có cùng ta trở lại không ?
Bóng quê hương xoáy giữa muôn trùng
Bên tai gió dội mòn vách nứa
Lối cũ chừng như đã rêu phong.

Em có cùng ta trở lại không ?

Huỳnh Văn Mười K7


 
TÓC VƯƠNG MÀU NHỚ

Mấy mùa kỷ niệm xanh trời cũ
Nhỏ của ngày xưa lại trở về
Khắc vần tứ tuyệt lên đỉnh gió
Để nắng vàng thu một góc quê

Lời nào chựng lại trong khóe mắt
Đá tận suối nguồn chợt trổ hoa
Hương lòng mọng chín cùng năm tháng
Mà sắc phù dung bỗng nhạt nhòa

Kỷ niệm neo hoài ngăn ký ức
Vân tay còn đượm nắng sân trường
Ô hay tóc cũng vương màu nhớ
Xõa xuống bờ vai nhạt khói sương

Tháng Chín cuồng chân trở lại thôi
Nắng thu vàng lụa trải chân người
Hành trang mực tím dòng lưu bút
Nhẹ hẫng bay về tuổi hai mươi
Còn ai đợi dưới vòm me cũ
Nghe tiếng thời gian lặng lẽ cười.

HM  K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét