Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

THƠ HUỲNH NGỌC TÂN K6 trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA



 
HỌP MẶT



Chân bước tới nhưng lòng mình đếm ngược
Từng ngày qua, chừng ấy tuổi đầy hoa
Vương vấn cũ để thấy mình trẻ lại
Hồn nhiên trong mái tóc nhuốm màu ngà.

Đón lấy tương lai, nuôi hồn quá khứ
Những buồn vui đâu phải ở ngày mai
Lúc gặp nhau có khi nào thay mới
Chẳng qua là điểm mặt sót tên ai.

Đem trình tự nói hoài câu chuyện cũ
Bàn tán xôn xao gợi nhớ ngậm ngùi
Tinh nghịch, ngoan hiền, phá đùa, ủ rũ
Người thấy vui, người lại thấy buồn buồn.

Ai cũng có trái tim dành một góc
Tự gọi là vùng cấm để hàn huyên
Và cứ thế lưu hoài trong kí ức
Không phai đi mà lớn mãi cõi riêng.

 Ngọc Tân K6





HƠI TIẾC


Thực lòng không biết làm thơ
Hôm nay tức cảnh làm ngơ không đành
Thôi thì nhớ lại tuổi xanh
Cặp kè tay bạn đi quanh sân trường.
Hồn nhiên đâu biết yêu thương
Sáng mai đến lớp tan trường về thôi
Không khi nào thấy bồi hồi.
Mặc xuân hè đến, mặc thời gian bay.
Tận khi mùa cuối chia tay
Ngoảnh đầu ngó lại ai hay chạnh lòng
Vẫy tay chào, nhưng dạ mong
Một ngày tái ngộ, ngồi đong vơi đầy.
Kể trong hồi ức từng ngày
Buồn, vui, lớn, bé, có mầy có tau
Nhắc chuyện cũ, nhưng buồn nay
Phải chi sống mãi với ngày còn thơ
Nhỏ mà làm lớn ngẩn ngơ
Yêu đương bày đặt lơ mơ vụng về
Ai biết chuyện thấy mình quê
Ửng hồng đôi má, đường về lặng thinh.
Nhưng mà cũng rất chi tình
Giờ tìm đâu nữa, để mình được yêu
Để buồn cho những buổi chiều
Vầng mây vàng vọt với nhiều suy tư.

Ngọc Tân K6

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét