Vợ chồng anh Đỗ Xuân Quang - chị Bích Hà là bạn thân vợ chồng anh Lê Đình Ba ( Uyên Hà), được tin vợ anh -cô Nguyễn Thị Sáu - qua đời, từ Atlanta, Hoa Kỳ anh Đỗ Xuân Quang gửi thư về thay lời điếu tang, chúng tôi xin được trích đăng :
Anh Đặng Toàn đã chia xẻ chính xác y như là anh và cố Đặng Ngọc Khoa là anh em mí nhau,chắc chắn 100% không sai trật chút mô hết. Không những nhà họ Lê+Nguyễn mất đi một người thân yêu ruột thịt môt cách quá đột ngột mà giới bầu bạn anh chị em xa gần với gia đình nầy cũng đành vĩnh viễn chia tay người đàn bà đầy khả ái không một lời giã từ. Tạo hóa gây chi nghịch cảnh trớ trêu và nhiều oan khiêng như vậy ? (Sống để yêu thương- Chết để thương tiếc ). Nghe như đốt mía mưng lùi tro anh ạ ! Tui cũng như họ, chân đất Quảng Nam. Được hân hạnh biết nhau từ thuở ấu thời :
"Sinh ra, trường Làng , nếp thơm gạo mới
Lớn lên, trường Huyện, cơm bới mo cau ".
Chuyện tình yêu nhau của họ thời Trung học đẹp vô ngần :" Con Sáu Bà Quý Ái Mỹ cặp bồ Lê Đình Ba trên Phiếm Ái" mà bọn tui lúc bấy giờ, cùng trang lứa, đứa nào cũng trằm trồ bên cổng trường. Chuyện tỉnh lẻ nhà quê, ai mà không biết. Cố Nguyễn Thị Sáu lúc bấy giờ, chắc vừa qua tuổi trăng tròn. Nước da trắng ngần, tóc xõa quá vai, lúc nào đến trường cũng mặc chiếc áo dài màu lam, màu của gia đình Phật Tử, học bên lớp bán công trường trung học Đại Lộc. Con đường cái quan, ngã ba Giao Thủy ra tới chợ chiều Hóa Trung mà tụi tui đi về hàng ngày cho nên gặp hay thấy nhau đều đặng mãi cho tới khi chiến tranh về sát bên bờ tường lớp học. Thầy trò, tan tác ra đi... 1964, và cây lụt năm Thìn trôi chúng tôi ra tận An Hải, Đà Nẵng. Tất cả, dần dà lớn lên và họ đã tìm được hạnh phúc trên bãi cát an cư nầy. Làm sao tôi quên, năm 1967, ngày hợp hôn và sau tiệc liên hoan bọn tôi đã say túy lúy cho hạnh phúc của họ đến nỗi Mẹ tôi phải cà nước đậu xanh đổ cho từng người : Thằng Mật, thằng Ngơm, thằng Út rồi thằng Hợi nằm ngổn ngang giữa nhà. Bà lại còn gạch chữ thập vôi ăn trầu dưới lòng bàn chân cho từng tên để mau giải rượu...
Viết cho anh, cho những người ở lại chút ký ức mộc mạc mà đời đã cho tôi, cho cả người đi với vô vàn tiếc thương , một người vợ của bạn hiền tự nơi chân bùn tay lấm cho đến khi trưởng thành, giữa Phố, giữa Hàn.
Suốt đoạn đời bên nhau, tình chồng nghĩa vợ, cận kề tuổi lai hy, họ đã cho nhau những vần thơ, câu phú trải lòng qua ngòi bút con người mang chất nghệ sĩ Uyên Hà mà chúng tôi, qua những bữa rượu có đông đủ bầu bạn bên đời với giọng ngâm sang sảng Quảng Nam mà tôi đã say khướt với Phan Xuân Sinh, Đặng Ngọc Khoa, Hồ Trung Tú nơi căn nhà làng Khuê Trung, Đà Nẵng . Một diễm phúc cho đời người mà tôi đoan chắc với anh là chính bản thân tôi đã được sống hạnh phúc với bạn bè được chia sẻ những cay đắng ngọt bùi qua từng giai đoạn thời gian của đời thường như dòng tâm sự nầy với cõi lòng chân chất bản địa Quảng Nam mình. THƯ VỀ PHÚ SƠN
Sài Gòn 1969 ( Uyên Hà- Lê Đình Ba)
Thư em đề " Ấp Phú Sơn, Lộc Mỹ"
Bảo trường yên, cô giáo mạnh trò vui
Anh xưa đã vỡ lòng từ nơi ấy
Thầy Cữu Ba nay chắc đã xa rồi.
Trường xưa đặt bên quả đồi kín gió
Lớp thơm mùi hoa dẽ với hoa cau
Đình làng rộng, mái cong vàng võ
Phía sau đình, lác đác trẻ chăn trâu
Thầy kính trắng,gọng vàng trên mắt yếu
Áo dài the, quần lục soạn, dép Tây
Vui thì giảng, buồn ngồi ngâm thơ cổ
Giáo khoa thư nhờ Thầy anh thấy hay
Từ ấy đến nay thế đời biến loạn
Mái đình rêu hàng dậu rợp còn không ?
Cho anh hỏi thăm tường đình, vạt đất
Và con đồi che nắng buổi chiều trong
Thư em đề "Ấp Phú Sơn, Lộc Mỹ"
Bảo trường yên, cô giáo mạnh trò vui
Nhưng không bảo mái đình xưa yêu quý
Đã xiêu chưa khi trĩu nặng gió đời
Trường mới cất có xinh không em nhỉ
Mái lợp tôn, ừ nóng lằm, biết rồi
(Căn gác anh nằm trưa như lửa đốt)
Học trò em, chúng nó vẫn vui cười ?
Em mới đến còn lạ người, lạ cảnh
Phải chào quen cô cậu ngoại bên chồng
Đôi khi nghe một vài lời trách cứ
Đường nhà quê lầy lội có phiền không ?
Em nhớ thay chiếc dù xưa đi nhé
Kẽo màu mè rực rỡ quá, không nên
Bởi làng xóm nghèo trẻ con xơ xác
Mình thướt tha lòe lọet quá, sao đành
Đừng bắt chước anh ngày xưa leo núi
Để học trò lêu lổng đến rào gai
Nơi bây giờ có mìn gài chông đặt
Tay em hiền, chăn chúng níu tương lai
Anh sẽ có một lần về quê ngoại
Đến thăm em và ôn sách Vỡ lòng
Sẽ thu người, trốn những ngày đã sống
Dưới tay hiền, anh dệt lại ước mong
Núi Phú Sơn có che giùm hiên nắng
Cho em hiền và lũ học trò ngoan
Anh dẫu phải phong trần đầy cay đắng
Vẫn yêu em, cô giáo nhỏ, vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét