Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

THƠ TỪ NGỌC KIM LUÔNG K7 trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA




ĐÀ NẴNG MƯỜI NĂM XA
                                
Mười năm rồi tôi xa Đà Nẵng
Sông Hàn buồn có thấy bâng khuâng?!
Bưu điện kia có còn in bóng nước
Dòng thời gian có quên lãng ai không?

Mười năm rồi tôi xa Đà Nẵng
Đông Giang chiều còn vi vút phi lao?
Cho tôi gởi lời chào thân thương nhất
Về Mỹ Khê bãi biển của tuổi thơ.

Mười năm rồi tôi xa Đà Nẵng
Nhớ thật nhiều đường cát vàng hoe
Thương thật nhiều những bạn bè xưa
Đã lớn dậy trở thành nhà mô phạm.

Mười năm rồi tôi xa Đà Nẵng
Thương thật nhiều bóng nhỏ chiều buông
Người cô giáo của Huế buồn thuở trước
Có gì chưa hay vẫn đợi chờ?

Mười năm chẵn tôi xa Đà Nẵng
Mỗi lần mơ là thấy cả trời thơ
Nhưng chưa dám làm người quay trở lại
Vì bâng khuâng con nước chảy xuôi dòng.


Hè 1984
Từ Ngọc Kim Luông K7


GIỌT TRẦM TƯ

Ân tình nào đưa ký ức đi xa
Thoát khỏi hồn ta, xa vòng tay ngà
Chiều dịu vợi, ơi! Nghe sầu viễn xứ
Giọt buồn hờn rơi theo vết chân qua.

Rồi có mai kia em về một mình
Đếm từng dấu giày cúi đầu lặng thinh
Âm thầm ta nghe mùa đông vừa đến
Gió cuốn lá bay không một chút tình

Rồi một mai kia ta nghe bơ vơ
Lá chết lặng im xuân đến hững hờ
Tâm hồn xoay quanh vòng tròn thương nhớ
Phủ kín rêu xanh tuổi trẻ xác xơ

Rồi một chiều nào em qua phố rộng
Ôm kín tuổi buồn, nghe hồn long đong
Bàn tay đan tay rã rời hụt hẫng
Dáng dấp muộn phiền từ đó chia xa.

Từ Ngọc Kim Luông K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét