Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

THƠ NGUYỄN ĐÔNG GIANG (THẦY NGUYỄN VĂN NGỌC) trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA




MAI TÔI VỀ

Mai tôi về quê hương nắng ấm
Câu hát đưa tình tròn giọng Quảng Nam
Đường làng vui
giọng người xuôi ngược
Phân trâu bò ngai ngái hương lan.

Mai tôi về quê Cha đất Mẹ
Cầm phấn giảng bài cho lũ em thơ
Ngày còn lại xin đi gánh đất
Đắp trăm đường vào giấc ngủ mơ.

Mai tôi về nôi tôi khôn lớn
Cho tôi nhìn bao nỗi thương yêu
Sáng tối trưa nghe tiếng gà cục tác
Đời bình yên trứng ấp nở nhiều.

Mai tôi về bờ tre ruộng lúa
Nhìn mặt trời lên, mặt trời lặn mỗi chiều
Mưa nắng mấy mùa đời tôi chẳng thiếu
Những tiếng cười chan chứa thương yêu.

Mai tôi về quê Cha đất Mẹ
Con chó con mèo đủ giấc ngủ say
Đời quá vui rồi, tôi xin quên hết
Quên cả chính mình, còn mỗi một tay.

Cali – Nguyễn Đông Giang
(Thầy Nguyễn Văn Ngọc)



 MÙA ĐÔNG Ở ĐÂY

Mùa đông ở đây, ngập lội con đường
Lá nằm chết, và cây cành co cụm
Em đi trên đường, tìm ai ướt cóng?
Anh đứng nhìn theo, em lạnh mà thương

Chẳng trách mùa đông, vô tội vạ, thường
Tự nhiên như không, đem mưa về lạnh
Mưa cả bầu trời, biết đâu mà tránh
Em chẳng tránh anh, nhưng có gặp đâu!

Mùa đông ở đây, nước chảy qua cầu
Con nước ấy, không bao giờ trở lại
Như anh đây, có ai ngờ đi mãi
Tội em chờ, mãi miết những mùa đông

Và tại sao, em chẳng chịu lấy chồng
Để đông về, nghe bốn bề hiu hắt
Đời vốn vô thường, em đừng cầm chắc
Anh có về đâu, em đợi làm chi!

Mưa gọi ai không, mà mưa thầm thì
Tiếng mưa đó, anh từng buồn vô hạn
Đêm nằm ngủ, anh gác tay lên trán
Mưa như thế nầy, buồn lắm hả em!

Cali – Nguyễn Đông Giang
(Thầy Nguyễn Văn Ngọc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét