Nhân mùa Vu Lan chúng tôi xin giới thiệu bài thơ NHỚ MẸ của anh Hà Hoàng Vĩnh Lạc:
Đứa con xa xứ về thăm mẹ
Sao Mẹ nhìn con chẳng nói cười
Sao Mẹ nhìn con buồn rười rượi
Chắc trong lòng Mẹ chẳng được vui ?
Nhìn xác thân gầy nghĩ mà thương
Mẹ nằm chưa được nửa cái giường
Thuốc không uống được, cơm không được
Lòng con xa xót đoạn tâm trường
Mẹ ơi! Con biết rằng Mẹ đã . . .
Mõi mòn trông đợi đứa con ngoan
Đứa con bất hiếu còn phiêu lãng
Trời Tây biền biệt cánh chim ngàn
Đứa con tội lỗi quì xin Mẹ
Tha thứ cho con những lỗi lầm
Năm dài tháng rộng không hoài tưởng
Để Mẹ thương buồn bao tháng năm
Trời biển bao la, đất bao la
Mẹ tôi lòng cũng thật bao la
Yêu con, thương cháu đâu nề quản
Nhọc nhằn cực khổ chẳng kêu ca
Rồi một tối buồn nhưng thật đẹp
Sao ngàn lấp lánh tận trên cao
Gió lay lay nhẹ hoa đồng nội
Đưa linh hồn Mẹ vút trời cao
Đàn con, cháu Mẹ còn tại thế
Vẫn hoài nhớ Mẹ, vẫn ủ ê
Vẫn thương, vẫn kính trìu dâng Mẹ
Nén hương lòng đến với Mẹ yêu
Ngày mai con lại đi phương ấy
Bao chừ con mới được về đây ?
Để con quì kể bên mồ Mẹ
Chuyện vui, buồn khổ ở trời Tây
Bốn lạy cúi đầu van vái Mẹ
Hồn siêu, siêu thoát Cực lạc Tây
Lung linh trong khói hình ảnh của . . .
Mẹ về lau giọt nước mắt con
Hà Hoàng Vĩnh Lạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét