Nhân mùa Vu Lan chúng tôi xin giới thiệu lại bài thơ BÓNG MẸ của Vugia K7:
…Lại một lần hoa trắng cài lên ngực
lủi thủi chiều rưng rưng thầm thì gọi “ Mẹ ơi…!”
tiếng chim rơi lành lạnh một góc đồi,
nơi mẹ nghỉ mây trời bay thấp quá…
Nơi mẹ nghỉ đất cằn phơi sỏi đá
Mưa nắng một đời, lại ròng rã nắng mưa,
con chợt muốn đánh đổi cuộc đời thừa
để được làm tấm mành thưa che mộ mẹ…
…
Thôi, con về lại với trần ai mẹ nhé,
hoa trắng tàn từng cánh nhẹ rụng rơi rơi
bỗng nghe tiếng vọng của chim trời
ngoái nhìn lại,
trong khói trắng thoáng chơi vơi bóng mẹ…
Vugia K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét