Sau khi đăng bài Ngõ Tình Riêng của anh Nguyễn Đăng Trình, chúng tôi nhận được một vài comment của Quí anh chị, chúng tôi xin được trích giới thiệu đến anh chị và các thân hữu :
Nguahoang-ndt
xin thân tình cám ơn Trang văn nghệ Đông Giang-Hoàng Hoa Thám &
người bạn thơ Dang Khoa Nguyen đã ưu ái đăng tải NGÕ TÌNH RIÊNG với lời
comment chí thiết... đồng thời cũng xin thâm tạ những cảm tình, chia sẻ
sâu sắc của những bạn đọc, bạn bè... thân quen khắp mọi miền đã dành cho
bài thơ "nho nhỏ" này...
Phải học bao lâu nữa mới "cưa sừng làm nghé" như Anh thế nầy được? Chẳng biết có đồng cảm cao hay không nhưng những lời thơ như vầy nghe "sướng lắm":
"mười sáu tuổi em còn vô tư quá
nên nhiều hôm làm rớt mấy tiếng cười
tôi lén nhặt hôn rồi thầm ném trả
sợ lần sau em giữ chẳng cho rơi"
Tôi cho rằng đây là một trong những "câu chuyện tình" thơ hiếm hoi mà Anh Nguyễn Đăng Trình viết nghiêm túc - tức là rung động nghiêm túc, buồn nghiêm túc và... không có chút cà rỡn ở đây - đọc nghe "đã" thật. Nhưng chất thơ "nguahoang" thì không lẫn vào đâu được, dù đã cố "cưa sừng làm nghé", tỏ vẻ "nghiêm túc" lăm lắm trong cả mấy đoạn dài, rồi cái chất "cà rỡn" cứ tự nó trào ra, phải chăng cái "chất độc" ấy cứ như đang "ẩn" trong cái kết:
"tôi ngẩn ngơ với nỗi buồn tím ngõ
rước không vào mà đuổi chẳng thèm đi..."
Mấy ai mà không thấm cho được nỗi buồn "rước không vào mà đuổi chẳng thèm đi" kia chứ?
Cái kết như một nét chấm phá, điểm thần cho bức chân dung thật ngây ngô, hồn nhiên bên trên mà một khi Anh "nguahoang" quyết "cưa sừng làm nghé" thì người đọc chỉ có... chết mê.
Một bài thơ THẬT HAY ạ!