Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

TÌNH TÔI NGÂY NGÔ...


Ta là kẻ lắm ngây ngô, khờ dại
Tuổi 20 mới biết tiếng yêu đầu
Trong ánh mắt lén trao nhau qua lại
Đã vội vàng thầm nghĩ phải lòng nhau


Thoáng hai năm trôi nhanh cùng bài giảng
Cùng thầy cô, cùng lớp, cùng trường
Mỗi chiều đến thấy lòng như thỏa mãn
Được cùng nhau sánh bước một đoạn đường


Nói như thế cho sang... Tôi nhát lắm
Bao cái chung, chẳng được một lần chung
Nên ước muốn từ lâu trong sâu thẳm
Được đến, đưa và rảo bước về cùng


Hai năm trôi, chiếc bàn làm khoảng cách
Là chứng nhân cho những buổi học thêm
Chưa đầy mét mà sao xa quá đỗi
Chẳng bao giờ rón rén nắm tay em


Rồi nghĩ cách, học để làm "thầy bói"
Dăm bạn thân, bạn nữ... khác... đua nhau
Úp rồi ngửa, tay ai tôi cũng phán
Đến tay nàng, ú ớ chẳng ra câu.


Yêu mà nhát, sao trao lời ước hẹn?
Về, chong đèn gửi gắm những vần thơ
Chờ một lúc tim thôi không còn thẹn
Dúi tay nàng như gửi cả giấc mơ...


Mộc Miên Thảo 
(Nguyễn Đăng Khoa)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét