Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014

NHỚ ÁNH TRĂNG QUÊ


   Chúng tôi xin giới thiệu bài thơ Nhớ Ánh Trăng Quê của Hà Hoàng Lộc cháu anh Hà Hoàng Vĩnh Lạc

Ánh trăng Thu miền Nam không đẹp lắm
 Chỉ mơ về đêm Hoàng - Nguyệt làng quê
Bao vấn vương, thương cảm lẫn say mê
Giờ cô đọng theo bước đời luân chuyển
Trăng miền Trung ánh vàng loang tỏa rộng
Chị Hằng cùng những trẻ nhỏ đùa vui
 
Trời trong xanh bầu trời cao lồng lộng
Trăng thanh bình đẹp quá thế nhân ơi !

Nhớ ngày ấy sân vườn hoa thơm phức
Hòa quyện mùi bánh mức đón trăng Thu

Đường làng quê chớp, nhóa ánh đèn cù
Không sánh nỗi ánh trăng Thu tràn ngập
Yêu quê hương nơi chôn nhau, cắt rốn
Đêm trăng làng chơi trốn, kiếm cùng nhau
Chun bụi cây trai, gái chụm mái đầu
Hồn nhiên nghĩ ... miễn người không tìm thấy
Nói sao hết kỷ niệm vàng thuở ấy

Tuổi thơ ngây gót chưa vướng bụi trần
Nên tâm tư không biết mấy triệu lần
Cứ quay quắt nhớ mùa trăng quê Mẹ
Thời gian qua tất cả đều thay đổi
Tôi bỏ làng bỏ cả ánh trăng xưa
Ở nơi đây mỗi lần trăng quay lại
Tôi nao lòng nước mắt đổ như mưa


  - Cảm xúc khi ánh trăng Thu vừa lên 

  Vương Bảo Hoàng
( Hà Hoàng Lộc )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét