Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

MẸ TÔI


Nhân mùa Vu Lan chúng tôi xin giới thiệu bài thơ MẸ TÔI của Mộc Miên Thảo ( Nguyễn Đăng Khoa) :


  Như nén tâm hương kính viếng Người an lạc cõi vô ưu



Bỗng nhớ lại thuở ngây thơ, bé bỏng
Mẹ đưa tôi và, em nhỏ viếng chùa...
Ngày tháng đó giờ ví như giấc mộng
Tôi vẫn tôi mà Mẹ đã... nghìn xưa...

Chợt nhớ lại thuở thời xa xưa đó
Khi Mẹ là cô gái trẻ, thảo hiền
Không xinh lắm để nhiều người dòm ngó
Nhưng thật thà và, có nét ngầm duyên

Sớm, khuya, tối... Mẹ suốt ngày lam lũ
Với vai trò chị cả giúp đàn em
Bán mình cho chợ suốt ngày không đủ
Để chiều về, cứ quần quật thâu đêm...

Và cứ thế, tháng ngày trôi nhanh lại
Những em thơ nay đã lớn khôn rồi
Chợt mới thấy tuổi xuân thì, thơ dại
Đổi lấy từng con chữ các em thôi...

Người hạnh phúc với tháng ngày như thế
Khi chiều tàn, hay những lúc việc thưa
Cùng với bạn đồng môn, trang lứa
Tìm nguồn vui trong các buổi lễ chùa

Tuổi xuân trôi trên tháng ngày HẠNH PHÚC
Của Mẹ tôi như thế, nói sao vừa...
Bao em thơ, đã yên bề gia thất
Người vẫn lặng thầm vui với nắng, sương khuya

Tưởng rằng duyên nguyện thành con Phật
Đến bên Người như mong ước hằng nhiên...
Khi đối diện với "tình già" chân thật
Sợi chỉ hồng lại kết tóc se duyên

40 tuổi chu toàn vai người vợ
Ngày tháng trôi trong hạnh phúc khiêm nhường
Được gọi Mẹ trong tiếng thơ con nhỏ
Nghe tiếng lòng ngan ngát sóng trùng dương...

Khi hạnh phúc chửa vuông tròn mấy lúc
Tiếng kêu vang "đại cuộc" nổ trên đầu
Chẳng quản sớm hôm, hằng đêm thao thức
Tìm cho con củ sắn, cái rau

Bao khó nhọc như quấn quanh đời Mẹ
Kéo dài hơn mấy chục năm ròng
Khi tôi lớn, biết giúp mình, giúp Mẹ
Tiếng thời gian nhuộm trắng mái tóc bồng

Là sinh viên, tôi làm thêm góp sức
Mẹ vẫn hằng ngày tần tảo sớm hôm
Xin Mẹ nghỉ để thân Người đỡ cực
Mẹ bảo: già "lao động" người khỏe hơn

Khi sức khỏe không cam theo Mẹ nữa
Và khi tôi kiếm được chút lương con
Xin lo được cho Mẹ già hằng bữa
Mẹ mới bằng lòng ngơi nghỉ ngón tay thon

Chút ngày nhàn tưởng chừng dài thêm được
Chẳng bù cho bao vất vả một thời
Nhưng cuộc sống có như ta mơ ước?
Sáng trọng Đông, Mẹ vội bỏ trần đời

Vẫn biết rõ tử sanh là quy luật
Của vô thường mà Phật pháp dạy ta
Nhưng luyến nhớ ân sâu của Mẹ
Lòng chúng con... Nghe lệ tưới sơn hà.

 

Mộc Miên Thảo
( Nguyễn Đăng Khoa)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét