Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014
NGÀY MAI LÀ MỘT NGÀY MỚI !
Đọc “Cuốn theo chiều gió ”(Margaret Mitchell ), tôi rất thích câu nói của nhân vật nữ chính Scarlett O’Hara trong truyện : “Sau tất cả, ngày mai là một ngày mới !”
Scarlett O’Hara là cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn nhưng đầy sức mạnh , bằng nghị lực đã tìm mọi cách để sống sót qua chiến tranh và vượt lên những thiếu thốn, gian nan của thời hậu chiến .
Thật kì lạ, trong những năm tháng khó khăn của cuộc đời mình, câu nói giản dị ấy đã luôn vang lên trong lòng tôi, tiếp cho tôi một niềm tin, rằng tất cả những tối tăm, đớn đau, bất nhẫn rồi sẽ qua đi, và một ngày mai mới mẻ, sáng tươi sẽ đến .
Và quả thật, như một lẽ tự nhiên, bằng cách này hay cách khác, dù sớm hay muộn, ngày mai ấy đã lần lượt đến với mỗi một con người chúng ta .
Gần mươi năm nay, tôi có nhiều dịp trở về lại ngôi trường xưa, dự nhiều cuộc họp mặt ,gặp lại nhiều bạn bè cũ và làm quen thêm nhiều bạn mới. Cuộc bể dâu dữ dội đã làm mọi thứ khác xưa nhưng tình bạn thuở học trò vẫn thật thân thương, ấm áp.Tình bạn của chúng tôi bây giờ còn đẹp đẽ hơn bởi đã vượt lên những lớp bụi bặm khắc nghiệt của thời gian, lớn lao hơn bởi không hề hạn hẹp, hễ là học sinh Đông Giang dù khóa 1, khóa 10 hay khóa 14 …, dù đang ở trong nước hay hải ngoại cũng đều là bạn của nhau, thậm chí không chỉ là học sinh Đông Giang mà với cả học sinh Sao Mai, Phan Chu Trinh, Nữ Trung học, Quốc Gia Nghĩa Tử ,…dường như giữa chúng tôi, những con người đã từng cùng đi qua những nỗi bĩ cực của cuộc đời, có một sợi dây vô hình kết nối, một sự đồng cảm khó nói cho rạch ròi nhưng cũng thật sâu xa.
Vậy đấy, giữa những xô bồ của cuộc sống hiện tại chúng tôi vẫn thường gặp nhau. Nhắc lại chuyện xưa, bàn về tổ chức một ngày gặp mặt, tập một tiết mục văn nghệ, đi một chuyến dã ngoại, chia sẻ những buồn vui của cuộc sống đời thường…, bao giờ trong những lần gặp nhau cũng là những giây phút bình yên, những nụ cười hân hoan sáng trong như những ngày thơ trẻ . Tự trong lòng tôi, vẫn coi đây là món quà mà Thượng Đế đã một lần nữa hào phóng trao tặng . Được gặp nhau như thế, được nói cười với nhau như thế, chẳng phải là chúng tôi lại được một lần nữa trở về với tuổi học trò thần tiên quý giá đã đi qua của cuộc đời mình sao!
Ở một góc nào đó, tôi vẫn thường hay đứng xa một chút mà ngắm nhìn cuộc sống hiện tại những người bạn học của mình. Một số trong họ có thể coi là thành đạt ,phần lớn còn lại có đời sống không mấy dư dả nhưng so với thời bao cấp bữa đói bữa no, một hột gạo cõng mấy lát sắn khoai cũng có cũng có thể tạm gọi bằng lòng. Tôi biết có những người bạn cũ của tôi, đến bây giờ vẫn cố tình tránh những buổi họp lớp gặp mặt bạn bè vì mặc cảm thua kém. Kỳ thực, dù gì họ vẫn có một ngôi nhà tử tế, con cái vẫn được học hành. Tôi lại nghĩ : dù sao, cái đêm dài nhất của mỗi đời người trong chúng bạn của tôi cũng đã lần lượt qua rồi .
Vậy mà sao đêm vẫn chưa qua với một kiếp người !
Thực sự, ngay cả khi nhìn thấy những tấm hình rất thực, tôi vẫn không thể tin, năm 2000 đã qua lâu rồi, thế kỷ 21 đầy hứa hẹn đã tới lâu rồi, vẫn còn có một người bạn Đông Giang phải sống trong căn nhà lá rách nát tả tơi .
Không khó để tưởng tượng hoàn cảnh nào đã đẩy đưa người bạn ấy từ quê hương Đà Nẵng thân yêu lưu lạc đến tận một làng chài ven biển Kiên Giang cuối miền đất nước. Không khó để hình dung được bạn đã bươn chải để mưu sinh như thế nào trong những năm cả nước thiếu đói , khủng hoảng trầm trọng về vật chất và tinh thần. Những cuộc đời, những số phận của một thế hệ học trò sau chiến tranh có thể rất giống nhau mặc dù họ sống rất cách xa nhau. Sự thực, tôi và những người bạn của mình cũng đã từng sống những năm tháng gian nan như thế . Điểm khác biệt là chúng tôi, cùng với thời gian và sự may mắn đã vượt qua được bóng tối của sự đói nghèo. Còn bạn , một căn bịnh nghiệt ngã, quái ác từ năm năm nay đã níu chân bạn lại ! Người vợ tảo tần cũng chỉ có thể kiếm hai bữa cơm đắp đổi qua ngày. Hai đứa con,đứa mười bảy, đứa mười lăm cũng đành phải nghỉ học.
Bạn tôi còn biết làm gì khi được người quen đưa cho nhìn những tấm ảnh của những người bạn học ngày xưa. Nói chi, mơ màng chi đến chuyện một ngày được đi họp lớp ,họp trường!
Những người bạn Đông Giang đang tính chuyện quyên góp để, nếu có thể được, làm cho bạn một căn nhà, nhỏ thôi _nhưng vững chãi hơn. Đất phương Nam không có nhưng cơn gió rét dai dẳng của xứ Bắc, cũng không hay có những trận bão kinh hồn của miền Trung, nhưng dù sao cũng cần có một căn nhà có thể gọi là nhà . Để chi vậy, để người bạn Đông Giang bất hạnh của chúng tôi, mỗi sớm mai thức dậy, không còn cứ phải sống trong một nỗi niềm tuyệt vọng như sống trong đêm giữa ban ngày ! ! Đã có những tấm lòng của những thầy cô, những người bạn học Đông Giang khắp mọi miền đất nước, cả ở nước ngoài, cả học sinh của trường Sao Mai … đang hướng về bạn. Những con chim én nhỏ đang thầm lặng làm nên một mùa xuân. Mong là như vậy, để cuộc đời ngày một đẹp hơn, đáng sống hơn bởi một chân lý mạnh mẽ hiển nhiên với bạn, với tôi, với tất cả mọi người :
“Sau tất cả, ngày mai là một ngày mới ! ”
Và còn bởi một điều giản đơn này nữa mà Kahlil Gibran đã nói :
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày mới để yêu thương.
SàiGòn 4/6/2014.
HÀ THỊ LỆ HÀ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét